Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1127: Tôi là bác trai của Cáp Lân (2)

Tôi là bác trai của Cáp Lân (2)

Sau đó, tiên chưởng không ngừng rơi xuống.

Bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Lão tông chủ ngẩng đầu nhìn lên bàn tay lộng lẫy chói lọi không ngừng rơi xuống trên không trung. Cho dù các công trình xung quanh khó có thể chịu đựng, các dấu hiệu nứt toạc đang không ngừng hiện lên thì cũng không thể đè xuống ngạo khí cùng không cam lòng của anh ta.

“Tu sĩ ngu xuẩn các ngươi, không biết trời cao đất dày. Tu đến cảnh giới Đại Đế, vượt qua không gian này để đến không gian rộng lớn hơn mà lại không biết ơn, còn dám khinh thường uy lực của Thánh Đế, đây là kết cục của các ngươi.”

Tiên vô cùng khinh thường.

Chưa từng đặt những người này vào mắt.

Nhưng vào lúc này.

Lão tông chủ trừng lớn đôi mắt. Không biết từ khi nào, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện phía dưới tiên chưởng, không biết bóng dáng kia xuất hiện khi nào, chỉ thấy sau đó kẻ thần bí kia đỡ lấy tiên chưởng.

Ầm ầm!

Một sóng xung kích khiến người khác phải kinh hãi khuếch tán ra.

Sau đó thì thấy ánh sáng lộng lẫy lẩn.

Mọi người vội vàng nhắm mắt lại, không thể tiếp tục nhìn lên không trung. Trong lúc nhắm mắt thì nội tâm lão tông chủ vô cùng sống động, ý tưởng duy nhất của ông là ‘rốt cuộc thì người kia là ai?’...

Có thể đón lấy một chưởng của tiên.

Thì tất nhiên là tiên.

Rất nhanh.

Ánh sáng chói lọi tan đi.

Lâm Phàm xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người, ai cũng thấy mê mang, thoạt nhìn vị này vô cùng trẻ, còn rất xa lạ là ai chứ?

“Cậu ta là ai?”

Lão tông chủ hỏi.

Mọi người nhìn nhau, thật đáng tiếc, bọn họ cũng không quen biết, cũng chưa từng thấy qua.

“Sao?”

Vị tiên ẩn nấp sau hư không cũng kinh ngạc ngẩn người, dường như là không nghĩ tới.

Anh ta là tiên… rơi xuống thế gian này, chính là sự tồn tại vô địch, quét ngâng tất cả, không ai là đối thủ của anh ta.

Nhưng một chưởng vừa rồi lại bị người đón lấy, đây là chuyện không thể tin đối với anh ta.

Ngay sau đó.

Một bóng dáng xuất hiện.

Một người đàn ông áo trắng tung bay, cả người anh ta tản ra một khí tức mờ mịt, ánh mắt hơi rũ xuống, có một uy thế khinh thường cả đất trời, dường như tất cả đều nằm trong sự khống chế của anh ta.

“Anh là ai?” Tiên hỏi.

Giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy giống như là anh ta đã phát hiện ra món đồ chơi thú vị. Tuy vừa rồi đối phương đã đỡ được một chưởng của anh ta nhưng cũng chưa tạo thành chút áp lực nào.

Chỉ là có chút tò mò thôi.

Lâm Phàm nói: “Tôi là bác trai của Cáp Lân, Cáp Lân chết rồi ư?”

Ngay lập tức.

Khi Lâm Phàm dò hỏi thì tiên vô cùng bình tĩnh, nhưng mà những vị lãnh đạo của Kiền Nguyên tông thì lại vô cùng khiếp sợ.

Cáp Thế Kỳ trừng mắt, vui mừng đến run rẩy cả người.

“Ông nội, cuối cùng cháu cũng nhìn thấy người, cháu là cháu trai của người đây, tên của cháu là do người đặt, cháu biết nhất định là người còn sống, nhất định là ở quanh đây bảo vệ chúng cháu.”

“Huhu… cháu thật sự quá vui mừng.”

Nước mắt của Cáp Thế Kỳ thật rẻ, nói khóc thì khóc, ngay cả khi ông ta đã đến tuổi này thì cũng khóc như đứa trẻ.

Lão tông chủ vô cùng kinh ngạc.

Người kia là người đã truyền thụ quyền pháp cho sư huynh sao?

Cáp Tát Cấp cũng hô to: “Ông cố, cháu là Cáp Tát Cấp đây, tên của cháu là do người đặt.”

Thời gian bấu víu quan hệ bắt đầu.

Ai cũng không chịu buông tha.

Nhưng mà Lâm Phàm không để ý tới bọn họ mà là nhìn đối phương, chờ câu trả lời từ đối phương.

Tiên lạnh nhạt nhìn Lâm Phàm, nói: “Ông ta không chết, nhưng mà cũng sống không bằng chết.”

“Không chết thì tốt, mang tôi qua đấy, tôi muốn dẫn Cáp Lân về!” Lâm Phàm nói.

Anh nghĩ chắc chắn Cáp Lân gặp được phiền phức ở bên ngoài. Anh có chút không biết làm thế nào khi gặp phải những chuyện thế này, nhưng mà hiện tại anh phát hiện ra tiên xuất hiện, thực lực không tệ, có lẽ sau này sẽ có cường giả.

Từ khi đọc sách đến bây giờ, anh có cảm giác là mình đã thành thạo bất kỳ pháp môn nào, rất muốn so tài với cường giả.

“Ha ha ha…” Sau khi nghe được những lời này thì tiên lập tức cười ha hả, giống như là nghe được chuyện cười nhất thế giới vậy. Anh ta cuồng vọng rít gào, ánh mắt vô cùng bá đạo: “Chỉ bằng anh?”

“Tôi có gì không được sao?” Lâm Phàm thản nhiên hỏi.

“Hừ, không biết tự lượng sức.”

Giọng nói của tiên dần trở nên u ám, sau đó một ngón tay bắn tới chỗ Lâm Phàm, nơi mà ngón tay đi qua bị nứt toạc, hình thành uy áp, trong nháy mắt có thể giết chết hàng nghìn kẻ địch, đáng sợ đến cùng cực, cho dù kẻ nào đối mặt với ngón tay này thì cũng chết trong uất hận, thậm chí còn không có cơ hội phản kháng.

Người của Kiền Nguyên tông nhìn đến uy thế đáng sợ này.

Sợ đến nỗi bàng hoàng.

Nếu là bọn họ thì không thể chống lại, đừng nói là ngăn cản, đến cả động vào một chút thôi thì e là cũng sẽ bị sức mạnh đáng sợ này cắt thành mảnh nhỏ.

Nhưng khi đối mặt với uy thế này, Lâm Phàm lại không hề hoảng hốt, thậm chí cũng không đổi sắc mặt, giống như là đã quen với chuyện này.

Lâm Phàm chậm rãi giơ tay lên, mở hai ngón tay ra, ngay khi một ngón tay của tiên sắp rơi xuống thì anh khép hai ngón tay lại, sức mạnh hùng hậu như vực sâu nháy mắt tiêu tan.

“Chiêu thức không tồi, nhưng mà lực lượng hơi yếu.” Lâm Phàm nói.

Vẻ mặt của tiên biến đổi trong nháy mắt, thay đổi từ bình tĩnh đến hoảng sợ, giống như thấy quỷ, với anh ta mà nói thì đây là chuyện không thể tin nổi.

“Rốt cuộc anh là ai?”

Lâm Phàm nói: “Tôi là bác trai của Cáp Lân, mang tôi đi tìm Cáp Lân!”

Đậu má!

Tiên tức giận.

Tôi không hỏi anh chuyện này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận