Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 755: Giống như có người đang vuốt ve tôi (2)

Giống như có người đang vuốt ve tôi (2)

“Thủ lĩnh, bọn người kia đều là cao thủ, nếu chúng ta đối đầu trực diện với bọn họ thì rất khó chiếm lời được.” Một vị lính đánh thuê nói.

Trên mặt lính đánh thuê dẫn đầu bôi một hình vẽ sặc sỡ, mặc một bộ quân phục có thể ẩn nấp ở trong rừng.

“Không sao hết, cầm vũ khí trong tay, chúng ta tấn công từ xa thì còn có thể sợ ai? Trước khi chúng ta đến đây thì đã hợp tác với mấy tập đoàn, chỉ cần lấy một chút đồ ở di tích cổ là có thể đổi tiền, nếu được đến đồ vật cực kỳ quý hiếm thì giá cả càng cao.”

Đầu óc của vị thủ lĩnh lính đánh thuê này có chút ngốc.

Bị ích lợi choáng váng đầu óc.

Ở một nơi nguy hiểm như thế này thì vũ khí nóng có tác dụng sao?

Chỉ cần gặp một con dã thú hung tợn có tốc độ cực nhanh thì đều có thể diệt sạch bọn họ.

Cho đến bây giờ, bọn họ còn chưa biết tình hình một cách rõ ràng. Không thể không nói, nguy hiểm bên trong núi Trường Bạch còn chưa được truyền ra bên ngoài, làm bọn họ cảm thấy như là đang ở trên chiến trường bình thường, chỉ cần cẩn thận là được.

Lúc này.

Đám người Lâm Phàm đã xuất hiện ở giữa sườn núi.

“Cẩn thận một chút, đây là nơi trước đây tôi đi vào.” Tộc Lão nhắc nhở. Nhớ tới lúc ông ta đến nơi này rồi gặp được nguy hiểm, lòng ông ta vẫn còn sợ hãi.

May mắn mạng của ông ta lớn, nếu không thì đã chết từ lâu.

Sắc mặt của Ngô Thắng trở nên nghiêm túc.

“Lâm Phàm, hãy cẩn thận!” Ngô Thắng nói.

Anh ta chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Lâm Phàm, nếu không, dựa vào thực lực của bọn họ thì không có khả năng đi lên trên kia.

“Tôi biết rồi.” Lâm Phàm nói.

Trước mặt bọn họ là một tấm bia đá, bởi vì quá mức lâu đời mà chữ trên bia đá đã phai nhạt theo thời gian, nhưng có thể nhìn ra được nơi này đã từng có người đến.

“Mọi người chờ tôi!”

Lâm Phàm quay đầu lại nói.

Dứt lời, anh lập tức đi vào trong.

Xào xạc!

Tuy xung quanh không có gió nhưng thực vật vẫn khẽ dao động.

“Tới rồi.” Tộc Lão hô lên.

Chính là cảm giác này, trước đây khi ông ta đi vào thì cũng phát hiện thảm thực vật xung quanh đột nhiên rung động. Mới đầu thì ông ta không để trong lòng, nhưng sau đó ông ta lập tức hiểu rõ cái gì gọi là kinh khủng.

Uy áp này tựa như thiên uy, khi đè lên người thì sẽ làm cho người ta cảm thấy cơ thể như muốn nứt toạc trong chốc lát.

Ông ta không biết Lâm Phàm có chịu được hay không.

“Gì vậy?”

Lâm Phàm nhìn về bốn phía, khi uy áp đột nhiên rơi xuống thì anh cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người.

“Này, cảm giác lạ lắm, giống như là có người đang vuốt ve thân thể tôi vậy.” Lâm Phàm nói.

Đám người Ngô Thắng đứng ở bên ngoài tấm bia đá, khoảng cách là một bước nhưng anh ta biết, lúc này hai người đã ở hai thế giới khác nhau. Bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng bên trong thì sóng gió mãnh liệt.

Nghe được lời của Lâm Phàm, Ngô Thắng cùng Tộc Lão đều muốn phun máu.

Chết tiệt!

Đặc biệt là Tộc Lão, ông ta càng muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Có cần phải chênh lệch lớn như thế ư?

Lúc trước ông ta chưa kịp phản ứng thì đã bị bắn ra ngoài rồi hôn mê bất tỉnh. Nhưng giờ nhìn bộ dáng của Lâm Phàm, ông ta nghi hoặc sờ đầu, tình huống này làm người tức giận thực sự.

“Tộc Lão, rốt cuộc hiện tại cậu ấy đang thừa nhận bao nhiêu áp lực.” Ngô Thắng hỏi.

Tộc Lão chỉ vào hai chân của Lâm Phàm rồi nói: “Cậu nhìn mặt đất dưới chân cậu ấy xem!”

Ngô Thắng nhìn xem, chỉ cần liếc mắt một cái thì anh ta lập tức ngẩn người rồi hít một hơi lạnh.

Ngay tại hai chân của Lâm Phàm, từng vòng sóng gợn lấy anh làm tâm rồi khuếch tán ra ngoài.

Giống như là đang đứng trên mặt nước.

Đây là biểu hiện của uy áp đã mạnh đến trình độ nhất định.

“Nếu là tôi, e là sẽ bị nghiền thành mảnh nhỏ trong chốc lát.” Ngô Thắng càng ngày càng không thể nhìn ra thực lực của Lâm Phàm rốt cuộc thì mạnh đến cỡ nào, cũng không thể diễn tả thành lời.

Trước kia, anh ta cho rằng Lâm Phàm chỉ là cường giả Tam Diệu cảnh, sau đó anh ta lại nhận ra thực lực của Lâm Phàm không chỉ dừng tại đó.

Mà là cao hơn nhiều.

“Quá mạnh!” Tộc Lão nhìn về phía Độc Nhãn Nam, dường như đang dò hỏi, rốt cuộc cậu ấy tu luyện thế nào, vì sao có thể mạnh đến trình độ này mà các cậu lại yếu như thế. Khác biệt lớn đến mức nằm ngoài dự đoán luôn đấy!

Độc Nhãn Nam nhận ra ánh mắt của Tộc Lão.

“Ông nhìn tôi làm gì?”

Tộc lão nói: “Không có gì.”

Độc Nhãn Nam cảm thấy ánh mắt của ông ta quá kỳ quái, nhất định là đang nghĩ chuyện gì không tốt, ông ta thầm lải nhải rồi hỏi: “Cần chờ đến khi nào?”

“Nhìn dưới chân!” Tộc Lão chỉ vào hai chân Lâm Phàm: “Chờ đến khi sóng tan thì mọi chuyện sẽ kết thúc, Nhưng cần tính đến chuyện là cơn uy áp này vẫn luôn tồn tại, đến lúc đó ngoại trừ cậu ấy ra thì không ai có thể đi vào.”

Khi ông ta dứt lời trong chốc lát.

Sóng dưới chân Lâm Phàm tan hết.

Tộc Lão hít một hơi thật sâu rồi thong thả bước vào, đúng là ông ta không có nghĩ sai, uy áp từng làm ông ta bị thương nặng đã biến mất không thấy.

“Biến mất rồi.”

Độc Nhãn Nam nói: “Lâm Phàm, tình huống vừa rồi là như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận