Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 949: Lâm Phàm rất phiền não, anh dựa vào đâu nói tôi giống ma

Lâm Phàm rất phiền não, anh dựa vào đâu nói tôi giống ma

Cuộc sống vui vẻ chính là như vậy.

Lâm Phàm trong lòng mọi người đã tạo nên cảm giác hảo cảm vô cùng mạnh mẽ.

Đám người của sơn trang đều sợ hãi anh.

Đây là cảm giác sợ hãi đọng lại trong lòng mọi người lâu nhất trước tới nay, muốn làm cảm giác sợ hãi này tan biến, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tan biến được.

Dần dần, đã không còn sốt ruột một chút nào nữa.

Ban đêm.

Hàn Yên cưng chiều nhìn muội muội của mình, chỉ cần cuộc sống của nàng ta không lo âu gì là tốt rồi, những điều khác đã không còn quan trọng, chỉ là chuyện khiến nàng suy nghĩ không thông được chính là, nếu Lâm Phàm đã lấy được vật quan trọng nhất của kho báu, vì sao vẫn không có hành động gì?

Hay là lại có âm mưu quỷ kế gì đó sao?

Hàn Tiểu Tiểu biết tỷ tỷ vẫn không cho phép nàng ta tiếp xúc với Lâm Phàm, cho nên cho tới nay cũng chưa từng cùng nói với tỷ tỷ về chuyện này, hiện tại nhân lúc tỷ không chú ý, ta lại lén chạy đi thôi.

Nàng không biết tỷ tỷ vì sao luôn nói lòng dạ Lâm ca ca là thâm sâu, rất u ám, là hạng người nham hiểm, chỉ là nàng cũng không cảm thấy được điểm này, ngược lại cảm thấy Lâm ca ca là một người dịu dàng, quan tâm, giống như ánh mặt trời, nàng vô cùng thích ở cùng với Lâm ca ca.

"Tiểu Tiểu, gần đây hắn không đi tìm muội chứ nhỉ." Hàn Yên hỏi.

Vẻ mặt của Hàn Tiểu Tiểu bình tĩnh, nàng biết tỷ tỷ sẽ quan sát sắc mặt của nàng, nếu có chút giả dối nào sẽ bị nhìn ra ngay, "Không có, vẫn không hề chủ động đi tìm muội."

Sau khi dứt lời, trong lòng thầm nghĩ.

Thực ra đều là ta chủ động đi tìm Lâm ca ca.

Hàn Yên sợ nhất chính là Lâm Phàm ra tay với muội muội của nàng.

Đứng trước cửa sổ, nhìn về phía không trung, ánh trăng đêm nay rất tròn rất sáng, chỉ là đối với Hàn Yên mà nói, tâm tình của nàng rất nặng nề, mỗi ngày trôi qua đều phải chịu đựng sự kinh hãi khiếp đảm run sợ tột độ, luôn cảm thấy thời khắc nguy hiểm sẽ xảy ra trên người mình.

Rất có thể là do Lâm Phàm.

Cũng có thể đến từ thế giới bên ngoài.

Mấy tháng sau.

Người của sơn trang phát hiện chủ nhân thực sự có gì đó khác, trước kia chưa từng thấy gương mặt nở nụ cười, đối với ai cũng đều mang vẻ mặt âm trầm không hề thay đổi, dáng vẻ đó dọa sợ rất nhiều người, càng khiến cho lòng của người nhìn thấy vẻ mặt này đều sinh ra sự sợ hãi, qua năm này tháng nọ thật sự rất khủng bố.

Nhưng hiện tại, bọn họ phát hiện chủ nhân ngày ngày ai cũng mỉm cười.

Hơn nữa cho dù có phạm phải sai lầm thì cũng sẽ được tha thứ, càng đừng nói tới những điều khác nữa rồi.

Đã nói muội muội của nô bộc Nhị Cẩu sắp tổ chức hôn lễ, ngay lúc đó Nhị Cẩu thật sự sợ hãi, hắn muốn xin nghỉ về nhà tham gia hôn lễ của muội muội, chỉ là lại sợ Lâm Phàm từ chối, còn lo sợ rằng nếu chủ nhân nghĩ là chỉ chút việc nhỏ ấy cũng dám quấy rầy chủ nhân thì hắn sẽ bị trừng phạt.

Chỉ là sự việc phát triển thế nào vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ rồi.

Khi Nhị Cẩu kinh sợ đứng trước mặt Lâm Phàm xin phép, không những không bị cự tuyệt, ngược lại còn nhận được lời chúc phúc của Lâm Phàm, sau đó thấy chủ nhân hình như rất vui vẻ, lấy giấy đỏ tới, còn lấy ít ngân lượng, đặt vào trong giấy đỏ.

"Chúc em gái của anh tân hôn vui vẻ."

"Trở về đi."

Đối với Nhị Cẩu khi đó mà nói, hắn thật sự đã hốc hốc miệng, cũng không biết tất cả trước mắt này là thật hay là giả, khi ra tới bên ngoài rồi, vẫn có chút mơ mơ màng màng, cả người có chút ngây ngốc.

Có người lôi kéo hắn hỏi thăm, tình huống rốt cuộc thế nào.

Nhị Cẩu giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, vẫy vẫy bao lì xì đỏ trong tay.

"Đây là chủ nhân đưa cho, chúc phúc tân hôn của muội muội ta vui vẻ, cho phép ta được xin nghỉ về nhà, thật sự giống như đang mơ vậy, trước kia tại sao chưa từng phát hiện chủ nhân của chúng ta sẽ tốt như vậy nhỉ."

Mọi người nghe thấy lời nói của Nhị Cẩu rồi, đều có vẻ rất khiếp sợ.

Đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện rất khó tin.

Bắt đầu từ sau chuyện này, bất kể là tỳ nữ hay là nô bộc, đều phát hiện chủ nhân thật sự khác so với trước kia.

Ngược lại Hàn Yên liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Đây là đang đóng giả, lòng dạ thâm sâu đến mức đáng sợ, tất cả mọi người đều bị chơi trong lòng bàn tay, người từng khiến các ngươi sợ hãi như vậy, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ngược lại khiến các người có hảo cảm, thậm chí cảm xúc cũng đã thay đổi rồi.

Loại thủ đoạn này thật đáng sợ.

Nhưng ngươi có thể lừa được người khác, lại vĩnh viễn đừng mong lừa được ta, thái độ của ngươi khiến người khác không biết, không có nghĩa Hàn Yên ta không biết được.

Một ngày nào đó!

Hàn Yên phát hiện muội muội khi đi ra ngoài có gì đó không đúng, âm thầm theo dõi, đương nhiên khi nhìn thấy muội muội đi tìm Lâm Phàm, sắc mặt của nàng ta lộ ra vẻ kinh hãi.

Bên cạnh hồ nước.

Bọn họ đang câu cá.

Khi nàng ta nhìn thấy Lâm Phàm đang xoa đầu muội muội của mình, liền mãnh liệt lạnh cả người. Nàng ta thực sự sợ hãi, sợ sự việc phát triển vượt quá sự tưởng tượng của nàng ta. Muội muội còn nhỏ căn bản không chơi lại được Lâm Phàm với tâm cơ sâu như vậy, mặt ngoài nhìn như rất thân thiện, nhưng trong lòng thì Lâm Phàm chính là một tên ma quỷ rất đáng sợ đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận