Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 688: Giáo sư Tinh Không: Nguy hiểm đó... Ừm, đi ngủ thôi.

Giáo sư Tinh Không: Nguy hiểm đó... Ừm, đi ngủ thôi.

Trang Minh gật đầu, rất tán thành với cách nói như vậy, tuy rằng Lâm Phàm rất mạnh, nhưng ông ta không hề cho rằng anh ta có thể mạnh hơn những cao thủ trong tộc.

Đó đều là những tuyệt thế cường giả khó có thể tưởng tượng được.

Cho dù người này có mạnh đến cỡ nào cũng vô dụng, chung quy cũng chỉ có một kết cục là chết.

Tại một nơi cách đó khá xa.

Độc Nhãn Nam quyết định rời khỏi núi Trường Bạch, khoảng thời gian ra ngoài này, đối với ông ta đã là thu hoạch rất lớn, đã thấy đủ, còn về những người khác có lấy được đồ hay không, ông ta không quan tâm chút nào.

Một nơi lớn như vậy, làm sao có thể không có người nào lấy được thứ tốt.

Ngẫm lại thì cảm thấy không có khả năng.

Lúc ông ta nói muốn rời khỏi nơi này với mọi người, đám người Vĩnh Tín cũng đồng ý.

Lâm Phàm nói: "Phải về nhà rồi sao?"

Ông Trương nói: "Chuyến du lịch kết thúc, khi về nhà thật kích động, tôi muốn uống Sprite."

"Tôi muốn Coca cola."

"Đều như nhau."

Bọn họ không có bất cứ lưu luyến đối với núi Trường Bạch, từ đầu tới cuối chỉ nghĩ rằng mình đến đây để du lịch, phong cảnh quả thật tuyệt đẹp, hơn nữa gặp được rất nhiều chuyện kỳ quái, ngẫm lại đều cảm thấy rất thú vị.

Sau khi trở về, có thể chia sẻ những câu chuyện thú vị này cho người khác nghe.

Ừm... Chắc chắn phải về Thanh Sơn.

Thành phố Duyên Hải.

Tại bộ phận đặc biệt.

Đám người Độc Nhãn Nam ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như anh hùng trở về, đón lấy ánh mắt sùng bái của mọi người, bọn họ đã xâm nhập vào núi Trường Bạch, vào sinh ra tử giết địch, người ngã ngựa đổ, vô cùng anh dũng, có thể nói giống như anh hùng trở về.

Cứ nói khoác như vậy còn thực tế không quan trọng.

Hôm trở về, Độc Nhãn Nam đã đến phòng nghiên cứu khoa học, tự mình tuyển chọn thành viên, phân tích tình huống cụ thể của bảo bối mới có được.

"Ông Trần, mấy thứ này đều là chúng tôi phải trải qua trăm nghìn cay đắng ở núi Trường Bạch mới có được, cần phải kiểm tra rõ ràng, việc này liên quan đến tương lai của chúng ta." Độc Nhãn Nam dặn dò.

Ông Trần là người phụ trách của phòng nghiên cứu khoa học, cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng, trịnh trọng nói: "Yên tâm đi, cái thân già này của tôi sẽ dốc sức vào thứ đồ chơi đó, Tô Tề, cậu lập tức tập hợp thành viên, bắt đầu nghiên cứu."

"Vâng, thưa thầy." Tô Tề đáp, anh ta là học trò xuất sắc của ông Trần, đồng thời cũng có thiên phú cực cao, gặp được những vật ly kỳ cổ quái này, anh ta thật sự cảm thấy hứng thú.

Việc nghiên cứu mảnh nhỏ và cây đinh ba có thể gác sang một bên, nghiên cứu đến bây giờ điều duy nhất có thể kết luận được chính là, đều ẩn chứa năng lượng rất mạnh, không ngờ cây đinh ba có thể dùng để cung ứng năng lượng, khi năng lượng bên trong tiêu hao hết, đến cuối cùng sẽ trở thành phế liệu.

"Kim Hòa Lị, nhiệm vụ của cô cũng rất quan trọng, cô sẽ toàn quyền phối hợp nghiên cứu với ông Trần, đồng thời chỉnh sửa lại tất cả các tài liệu từ trước đến giờ về núi Trường Bạch, những tài liệu lúc trước có chút sai lệch so với tình huống thực tế của núi Trường Bạch, phần lớn đều là những nội dung nông cạn."

Độc Nhãn Nam dặn dò, bây giờ ông ta không còn là Độc Nhãn Nam không lý tưởng ở núi Trường Bạch nữa, mà là người đứng đầu của bộ phận đặc biệt, tất cả mọi chuyện đều phải để trong lòng.

"Vâng."

Kim Hòa Lị cũng là người cuồng công việc, dù cho nhiệm vụ công việc rất nặng nề, cô ta cũng không nhiều lời, chỉ cần cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ là được.

Độc Nhãn Nam trở lại phòng làm việc.

Ông cụ Từ trực tiếp gọi điện thoại từ Hạ Đô đến, hỏi tình huống ở núi Trường Bạch.

Độc Nhãn Nam chỉ có thể nói thu hoạch được chút ít, mà không nói thu hoạch rất phong phú, cũng không nói thêm chuyện gì khác, chỉ sợ đối phương muốn thu hoạch của ông ta, nghĩ thôi đã cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Rốt cuộc con của tôi đang làm cái gì? Vì sao đã lâu như vậy rồi mà nó vẫn chưa về?" Ông cụ Từ nhớ thương đứa con trai không hiểu chuyện Từ Tử Hạo của ông ta, đã ở thành phố Duyên Hải một khoảng thời gian rất dài rồi.

Độc Nhãn Nam nghe những lời này thì cảm thấy hơi mông lung.

Con trai của ông?

Ông ta có ở thành phố Duyên Hải đâu, mà nếu có ở đó thật thì ít nhất đến bây giờ, ông ta thật sự không nhìn thấy Từ Tử Hạo.

Độc Nhãn Nam còn có thể nói gì được được, ông ta cũng không thể nói, đó cũng không phải là con tôi, làm sao tôi biết được anh ta đi đâu, thực ra Từ Tử Hạo vẫn luôn ở trong bộ phận đặc biệt, chính là đang ở cùng với Cuồng Long.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Viện trưởng Hách đứng ở trước cửa sổ, trong những ngày mà Lâm Phàm và ông Trương không ở đây, cuộc sống của ông ta đều rất thư giãn, không có quá nhiều phiền não, ngay cả tóc bạc đầy đầu đều dần dần biến thành đen, đây là trạng thái tinh thần ngày càng tốt, dinh dưỡng đầy đủ, thân thể lại bừng lên sức sống.

Nét mặt toả sáng.

Ồ!

Viện trưởng Hách dụi mắt, có hai bóng dáng xuất hiện trước cửa của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, bộ dáng quen thuộc, con người quen thuộc.

"Bọn họ đã trở lại."

Ông ta mặc áo khoác vào, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đẩy cửa bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận