Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 917: Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (5)

Luôn có cảm giác là cậu đang sỉ nhục tôi (5)

Ông cụ Từ nói như tạt gáo nước lạnh: “Tên của ngươi không có lưu truyền ra ngoài, mà là ý nghĩa của cây vạn tuế khi nở hoa là để trấn áp những yêu ma quỷ quái ngươi đang đợi mà thôi.”

“Hả?”

Quả nhiên, khi ông cụ Từ nói ra lời này, vẻ mặt của Phổ Độ Từ Hàng biến sắc, một luồng khí u ám bao trùm khắp cung điện, ông ta vốn cũng là một Đại Yêu đầu con rết, tà tính cực nặng, đã từng là quốc sư của triều đình, sức mạnh phi thường, nghiêng trời lệch đất, không có gì là không làm được, tự mình tu luyện nuốt chửng long mạch triều đình, muốn hóa rồng, nhưng thế gian chi sĩ tự xưng là chính nghĩa nhiều vô số kể.

Lại bởi vì một vị râu ria người phàm nào đó, cuối cùng dẫn đến bị vây giết bởi Lạp Tháp Kiếm Tiên.

ông ta nuốt chửng long mạch, sức mạnh đã sớm không phải người bình thường có thể đối phó được.

Nhưng tình hình khi đó có chút không khả quan, ngày nhật thực, là thời điểm dùng toàn bộ sức mạnh để hóa rồng, sức mạnh giảm đáng kể, mười người không còn ai, cuối cùng bị hủy thân thể, nguyên thần xung quanh trốn hết, sau đó gặp được một đầu con rết có phật tính, không nói gì, trực tiếp đoạt lấy.

Mặc dù đầu con rết đó có phật tính bảo vệ, nhưng Phổ Độ Từ Hàng ông ta chính là con rết thần biết bay đã nuốt chửng long mạch, nguyên thần vô cùng mạnh, cướp đoạt cũng rất đơn giản.

Cuối cùng… ông ta ngồi trong ngôi chùa này chuyên tâm tu luyện, mất thời gian gần trăm năm, mới khôi phục toàn bộ sức mạnh.

Đúng lúc ông ta chuẩn bị làm mưa làm gió lần nữa.

Ngôi chùa có cao tăng phát hiện ra tà tính của ông ta, hợp lực lại trấn áp, vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị diệt hoàn toàn, nhưng không ngờ rằng não của những con lừa này lại ngu ngốc đến vậy, thấy ông ta có một chút phật tính, lại không tiêu diệt triệt để ông ta, mà trấn áp ở đây, để loại bỏ tà tính trong người.

Không biết bao nhiêu năm trôi qua.

ông ta cảm nhận được sức mạnh của phong ấn đang dần dần yếu đi, trực tiếp phá vỡ, nhưng phát hiện trong chùa không một bóng người, chỉ có mình ông ta tồn tại.

Trải qua những bài học lần trước, lần này ông ta rất khiêm tốn, không tùy ý làm càn, người phàm đều tin vào Phật, vậy thì ông ta chuyên tu vào đạo Phật, ngưng tụ thành thân giả, thì có thể đi ra ngoài lừa được người phàm.

Trí tuệ của con rết không cao, chỉ có thể học thuộc lòng, chứ không hiểu được ý nghĩa trong đó.

Nhưng chỉ cần khi nói chuyện mang theo Phật lý, thì có thể lừa được người phàm.

Lúc này, Nhân Sâm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hình như tôi có nghe qua, kẻ thù của con rết chính là gà, Gà Mái, mày lên đi, tiêu diệt cái tên này đi.”

Độc Nhãn Nam nói: “Cũng có lý.”

Ông cụ Từ nói: “Ở phương diện là kẻ thù khắc chế, gà quả thực khắc chế được rết, đây là sự áp chế bẩm sinh, không liên quan gì tới sức mạnh, có lẽ Gà Mái thực sự có thể làm điều đó.”

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm cưỡi trên lưng, nghe thấy những lời này, hai con mắt gà trừng lên tròn xoe, trong lòng tức giận mắng.

Ôi mẹ ơi các người có còn là con người không?

Thật sự là quá coi trọng tôi rồi.

Tà Vật Công Kê im lặng suy nghĩ, nó thân là anh hùng Tà Vật, tất nhiên phải có lòng dũng cảm, không thể để mất thể diện, nhưng nó biết, chỉ cần bản thân đứng trước mặt cái tên này, nhất định sẽ bị nuốt chửng tới xác cũng không còn.

Nhưng mà, Lâm Phàm đang ở trước mặt mình.

Nếu như gặp phải nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc.

Cục cục!

Tà Vật Công Kê ngẩng đầu gà lên, kiêu ngạo oai hùng đứng trước mặt Phổ Độ Từ Hàng, bây giờ nó là đang gào lên, tên cặn bã quỳ xuống cho bố Gà.

“Nam mô A di đà Phật, lệ khí của các vị thí chủ quá nặng, tâm trạng bị vấy bẩn bởi tà khí, Phương Tây Như Lai Pháp đang ở đây, còn không mau quỳ xuống.”

Phổ Độ Từ Hàng chắp hai tay trước ngực, ánh sáng vàng kim loé sáng, ngay sau đó, một pho tượng Như Lai Pháp Thân bằng đồng xuất hiện, xung quanh mây mù u ám, không có cái kiểu ánh sáng màu vàng kim, càng có nhiều hơn là cái bầu không khí u ám ở trong lòng Phổ Độ Từ Hàng hóa thành tà quang chiếu khắp nơi.

“Chơi bẩn.” Độc Nhãn Nam trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ông ta trước giờ chưa từng nghĩ rằng có người dám cả gan biến ra loại Như Lai Pháp Thân này.

Nói thật, cho dù là không ai quan tâm, trong lòng ông ta vẫn hoảng sợ, dường như ông ta đang khinh bỉ sự tồn tại tối cao nào đó vậy.

“Ta không sợ ngươi.”

Tà Vật Công Kê hai chân run rẩy, con mẹ nó ai nói là loài giống có thể áp chế được, trợn to mắt chó của các ngươi lên mà xem cho kĩ, người ta biểu hiện hình dáng ra ngoài, không phải hình dáng của con người, chính là loại cao cấp Như Lai Pháp Thân, cho tới bây giờ ông ta chưa hiện ra bản thể con rết đó.

Đám người lão kiếm thần Bạch Vân đã có sự thay đổi lớn về nhận thức đối với Tà Vật Công Kê.

Thật sự không tồi.

Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tà Vật có thể ở bên cạnh Lâm Phàm, thì có bao nhiêu là đơn giản?

Khi bọn họ đối mặt với Phổ Độ Từ Hàng, cũng cảm thấy được một áp lực rất lớn, là đến từ sự áp chế trên sức mạnh, cho dù là không ra tay, thì cũng hiểu được sâu sắc, chênh lệch giữa hai người họ là rất lớn.

Nhưng khi nhìn Tà Vật Công Kê trước mặt, thật sự là rất bá đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận