Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 659: Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta

Ánh hào quang vĩ đại, trưởng trấn Lâm vĩ đại của chúng ta

Vào lúc tại hoạ ập đầu thế này, cô ấy còn có thể chạy vào kéo theo Lâm Phàm cùng chạy đi, đủ để chứng minh cô ấy trung thành thế nào.

“Không cần chạy.” Lâm Phàm thản nhiên nói.

Anh đã tiếp nhận tình hình hiện tại rồi.

Gương mặt của Thanh Liên nhăn lại, nói: “Cậu chủ, bây giờ rất nguy hiểm, chúng ta không chạy thì sẽ chết đó, người trong phủ đều đã chạy hết rồi.”

Lâm Phàm nói: “Tôi phải bảo vệ nơi này.”

Sau đó, mặc kệ Thanh Liên nói gì, anh vẫn đi ra bên ngoài. Tình hình trong phủ không loạn lắm, mọi người hiển nhiên là quá sợ hãi nên đã bỏ chạy hết rồi.

Đến đồ đạc cũng không cầm theo.

Trên đường.

Người dân đều sợ hãi trốn khắp nơi, có người thật sự không còn chỗ trốn, đành đứng tại chỗ ngây ngẩn chờ cái chết đến.

Trên xà ngang ở cửa trấn.

Một con yêu có hai cánh, mặt con chim đứng trên đó, đôi mắt khát máu quan sát trấn Thanh Dương.

Tất đều nằm trong lòng bàn tay nó.

Tất cả loài người đều là thức ăn của nó.

Cùng lúc đó, có rất nhiều những con yêu nhỏ cầm các loại binh khí máu me trong tay, bắt lấy con người đang bỏ chạy khắp nơi, chuẩn bị đưa những con người đó về, nhốt lại và nuôi họ, đợi đến lúc đói thì từ từ ăn.

Đám yêu thích nhất là trẻ em và phụ nữ.

Còn người già…

Chất lượng thịt quá tệ.

Thợ rèn Vương là một người già trong trấn Thanh Dương, ông ta làm nghề nguội đã sáu mươi năm.

Từ năm mười tuổi ông ta đã thừa kế nghề của bố mình, trở thành thợ rèn.

Năm nay ông ta bảy mươi tuổi, sức khoẻ vẫn còn tốt, vẫn xem như là cường tráng. Khi nhìn thấy yêu nhỏ đi về phía mình, ông ta rất sợ, giơ binh khí mà ông ta tự làm lên, tức giận nói:

“Mày đừng có qua đây đấy.”

Đối mặt với yêu, đôi chân ông ta run rẩy. Người sống ở trấn Thanh Dương rất ít khi đánh nhau với yêu, chủ yếu là do may mắn. Nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày may mắn biết mất, đến lúc đó sẽ là lúc con người ở đây phải đối mặt với yêu.

Yêu nhỏ cũng cao to như người bình thường, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xấu xí và hung dữ, Lúc nó mở to cái miệng rộng đầy máu, lộ ra phần răng lợi vô cùng đáng sợ, nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn thấy trong kẽ răng còn dính miếng thịt vụn.

“Chất lượng thịt quá tệ, cảm giác không đã chút nào, giết mày để khiến máu me của mày bắn tung đầy đất.” Giọng của yêu nhỏ rất u ám.

Nghe thấy giọng nói này, ông ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Có cảm giác hoảng sợ không nói nên lời.

Yêu nhỏ vung một chưởng qua, đánh rơi vũ khí trên tay thợ rèn Vương khiến ông ta kinh ngạc đến không ngừng lui người về sau, không dám làm càn nữa. Đối mặt với con yêu trước mặt, ông ta đã không còn cách nào.

“Đi chết đi.”

Yêu nhỏ nâng tay, đập về phía thợ rèn Vương. Nếu bị đập trúng thì đương nhiên kết quả không cần phải nói nữa, chắc chắn sẽ là máu thịt lẫn lộn, máu bắn tung toé tại chỗ, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.

Thợ rèn Vương tuyệt vọng nhắm mắt, nhưng đợi một lúc mà vẫn không cảm thấy đau đớn.

Ông ta từ từ mở mắt ra.

Đột nhiên thấy vui mừng.

“Trưởng trấn!”

Thợ rèn Vương không dám tin. Ông ta cứ tưởng rằng trưởng trấn đã chết từ lâu rồi, hoặc đã chạy mất rồi, ai ngờ trưởng trấn không những không bỏ chạy mà còn chủ động xuất hiện, ngăn chặn con yêu muốn sát hại ông ta. Nhìn tình hình thì có vẻ trưởng trấn không đơn giản.

“Ông không sao chứ?” Lâm Phàm hỏi.

Thợ rèn Vương nói: “Tôi không sao.”

Lâm Phàm nhìn yêu nhỏ, bộ dạng thật sự rất xấu xí. Anh nắm lấy cổ tay nó, đưa lên cao, rồi đột nhiên hạ xuống, đập mạnh xuống đất, ầm một tiếng, yêu nhỏ bị đập đến tan xương nát thịt.

“Trưởng trấn thật giỏi.” Thợ rèn Vương kinh ngạc đến ngây người, sau đó nói: “Trưởng trấn, con yêu đó chính là tên dẫn đầu, chỉ cần đánh bại nó, trấn của chúng ta sẽ an toàn.”

Thuận theo phương hướng mà thợ rèn Vương chỉ, Lâm Phàm nhìn thấy có một con yêu đứng ở đó.

Sí Diệm Yêu cũng đang nhìn Lâm Phàm, con người đó khiến nó có cảm giác rất kỳ lạ, hình như là người trừ yêu, nhưng lại có gì đó không giống.

“Yên tâm, có tôi ở đây, trấn của chúng ta sẽ an toàn.” Lâm Phàm mỉm cười, nụ cười khiến thợ rèn Vương thấy yên tâm. Ông ta cũng không nói ra được lý do tại sao lại khiến ông ta thấy yên tâm, dù sao Lâm Phàm khiến ông ta có cảm giác như thế.

Xào xạc!

Lúc này.

Yêu nhỏ xung quanh dường như bị lôi kéo, mau chóng dựa sát vào Sí Diệm Yêu, sau đó giống như những binh lính nhỏ mà ngoan ngoãn vây trước cửa trấn.

Những người dân bị đám yêu hãm hại nhìn thấy trưởng trấn mới ra mặt, họ lấy hết dũng khí mà đứng sau lưng trưởng trấn, có người cầm xẻng sắt trong tay, có người cầm gậy gỗ trong tay, ai cũng e dè nhìn con yêu.

Sí Diệm Yêu gầm gừ, âm thanh biến thành sóng âm mà truyền đến.

Sau đó, Sí Diệm Yêu lao xuống từ xà ngang, đôi cánh chuyển động, từng trận bụi bặm cuộn lên, chuẩn bị một chiêu giết chết Lâm Phàm.

Những người dân đứng phía sau Lâm Phàm đều rất sợ hãi, bọn họ chỉ là người bình thường, nào phải là đối thủ của con yêu.

“Thật yếu!”

Lâm Phàm thì thầm, trực tiếp vung nắm tay.

Ầm!

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng mà nhìn cảnh tượng trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận