Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 574: Các người đến để khiêu chiến sao

Trong phòng họp.

Lâm Phàm ngồi uống rượu trắng, ừng ực uống cả bình vào bụng, ợ một cái, mùi vị thật sự không tệ. Anh rất thích uống thứ này, trong thời gian này, anh không biết đã uống bao nhiêu bình rồi.

Boss đã trực tiếp mở một con đường chuyên sản xuất cho Lâm Phàm, không có ý gì khác, chỉ là để đảm bảo cung cấp đầy đủ đồ uống cho anh.

“Trong một năm này, số lượng quỷ dị xuất hiện ở các nơi trong nước ít hơn nhiều so với trước kia. Trước kia mỗi ngày xuất hiện một lần, bây giờ nửa tháng xuất hiện một lần, điều này chứng tỏ tình trạng của quỷ dị đang dần dần biến mất, có lẽ không bao lâu nữa, quỷ dị sẽ hoàn toàn biến mất.”

Trên mặt Boss nở nụ cười, vô cùng kỳ vọng vào tương lai.

Còn về tình hình các nước khác thế nào.

Đó vốn dĩ không phải là chuyện mà gã quan tâm.

Chỉ cần bảo vệ được con dân trên mảnh đất này đã là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

Nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Sau khi nói xong những lời này.

Gã nhìn về phía Lâm Phàm đang ngồi uống rượu ở đằng kia, cũng nhờ người đàn ông này mà nước Viêm Hoàng mới có thể an toàn sống sót, hơn nữa từ đầu đến giờ, không có quỷ dị nào có thể sống quá lâu trong tay anh.

“Boss, tôi có chuyện muốn nói.”

Tên đầu trọc là nhiếp ảnh gia ở bên cạnh Lâm Phàm, đương nhiên là địa vị như thuyền lên theo nước. Ở trên mạng, cậu ta được cư dân mạng gọi là một ông đầu trọc chỉ cần nắm giữ máy ảnh là có thể trở thành một lão giàu có.

Hơn nữa, cư dân mạng cũng rất thích livestream của tên đầu trọc.

Có những người tan ca về nhà, không có việc gì làm thì mở livestream ra, vừa ăn cơm vừa xem, giống như đã trở thành thói quen vậy.

Vừa uống bia, vừa ăn lẩu và xem livestream.

Một đám người quây quần với nhau, cùng nhau thảo luận xem thủ hộ thần của chúng ta sẽ dùng cách gì để giết chết quỷ dị.

Sau đó một đám người lại suy đoán.

Tôi đoán là một quyền đánh chết.

Tôi đoán là một chân đạp chết.

Vâng vâng…

“Có chuyện gì?” Boss hỏi.

Tên đầu trọc nói: “Bây giờ số lần quỷ dị xuất hiện trên cả nước đã ít hơn rất nhiều, nhưng quỷ dị xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm lại ngày càng nhiều. Tôi nghi ngờ quỷ dị mang thù, nên bọn họ đã nhắm vào Lâm Phàm.”

Những lời cậu ta nói đều là thật.

Có lẽ chuyện mà cậu ta lo lắng nhất là.

Lúc ngồi máy bay.

Quỷ dị đột nhiên xuất hiện trên máy bay.

Lúc ăn cơm.

Cơm rau trước mặt lại biến thành thịt vụn.

Đến nước uống cũng rất có thể là máu của quỷ dị.

Lúc ngủ, quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh. Đối với bất kỳ người nào thì đây đều là một sự giày vò.

Sụp đổ tinh thần chỉ là chuyện sớm muộn.

Nhưng mà…

Chuyện kỳ lạ là, Lâm Phàm không hề có chuyện gì cả.

Giống như không hề xảy ra những chuyện này vậy.

Boss im lặng, gã biết lời của tên đầu trọc là thật.

Gã đi đến trước mặt Lâm Phàm, cảm kích nói: “Cảm ơn những gì cậu đã làm cho người dân trong một năm này.”

Gã khó có thể tưởng tượng Lâm Phàm trong một năm này.

Đã phải chịu áp lực tinh thần lớn thế nào.

Nếu như là gã thì chắc là đã điên rồi.

“Hả? Cảm ơn tôi cái gì?” Lâm Phàm cầm bình rượu, tò mò hỏi. Anh không hiểu hành động của đối phương, cứ cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh nào biết Boss lại khởi động cái đầu nhỏ thông minh của gã.

Tự mình bổ não.

Nghĩ đến trong một năm nay, Lâm Phàm phải đối mặt với sự báo thù của quỷ dị, ngày đêm không thể ngủ, chịu áp lực tinh thần lớn đến mức nào.

Nhưng lần nào anh cũng tỏ ra vô cùng bình thản.

Giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Chắc chắn là anh đã giấu hết tất cả vào lòng rồi.

Boss nhìn Lâm Phàm trẻ tuổi trước mặt, anh vẫn còn là một thanh niên trẻ.

Những người tầm tuổi anh đều đang chơi máy tính, yêu đương, nhưng bây giờ…

Những việc đó đều không có duyên với Lâm Phàm.

Mặc dù Boss là một ông già, nhưng dù thế nào thì cũng là đàn ông, gã hiểu rõ đàn ông cần gì.

Nhưng trong thời gian này, Lâm Phàm chưa từng đưa ra bất kỳ yêu cầu nào.

Anh luôn đi một mình.

Chỉ với hành động này đã rất đáng để mọi người nể phục.

Chỉ là boss nào biết…

Trong thời gian này, Lâm Phàm sống thoải mái đến thế nào.

Cuộc sống của anh vốn nhàm chán.

Nhưng nhờ sự xuất hiện của quỷ dị mà trở nên muôn màu muôn vẻ, có mùi có vị.

Ban đêm anh đúng là rất cô đơn là trống trải.

Nhưng quỷ dị lại mang đến sự vui vẻ khó có thể tưởng tượng cho Lâm Phàm.

Đột nhiên.

Nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm xuống.

Tất cả mọi người đều siết chặt quần áo.

Boss nhíu chặt mày, dự cảm có chuyện không lành.

“Lại đến rồi.” Lâm Phàm nói.

Chữ “lại” này nói rất hay, anh đã sớm quen rồi, đối với tình trạng của thời gian trước, anh đã chẳng còn gì lạ nữa.

Những người xung quanh nghe thấy lời Lâm Phàm nói.

Cơ thể run lên.

Trước mặt quỷ dị, bọn họ chỉ là người thường.

Không hề có chút tác dụng nào.

Nếu là lúc trước.

Đương nhiên là có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu.

Nhưng bây giờ bọn họ thấy Lâm Phàm đang ở hiện trường.

Thủ hộ thần mạnh nhất nước Viêm Hoàng.

Chiến thần!

Khắc tinh của quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận