Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 350: Cháu Trai, Chịu Oan Có Lợi Cho Cháu Đấy (3)

Trong phòng tu luyện.

Từ Tử Hạo mặc quần áo, chuẩn bị rời khỏi đó thì nhận được điện thoại của bố, chuyện này làm cho anh ta có chút mơ màng, bố gọi anh ta lúc này để làm gì nhỉ?

Với sự hiểu biết của anh ta đối với bố mình, thì một khi biết được anh ta đến thành phố Duyên Hải, mà lại còn bị mất mặt thì tuyệt đối sẽ không phí thời gian gọi điện thoại qua đâu.

Thân là con trai của thủ lĩnh trụ sở chính Hạ Đô, áp lực cũng có hơi lớn.

Người sinh ra trong danh môn như anh ta, hơn nữa còn là con út nữa, đáng ra phải sống những ngày tháng sung sướng. Nhưng không ngờ mấy người anh trai lại chết trong lúc chiến đấu, giờ nhà họ Từ chỉ còn mình anh ta là con trai, cũng là hy vọng duy nhất của cả nhà. Áp lực đương nhiên lớn bằng cả ngọn núi vậy.

Từ nhỏ đã không được sống ngày tháng yên lành rồi.

"Bố tìm con à?" Bắt điện thoại lên, rất nhẹ nhàng, giả vờ như anh ta không xảy ra chuyện gì cả.

"Được đấy, lợi hại lắm, tới thành phố Duyên Hải cái là mày đã cởi chuồng cho tao xem rồi, giờ trên mạng đều đang bàn luận ảnh của mày kìa, đúng là biết làm nở mặt cho tao đấy."

Từ Tử Hạo ngơ ngác.

Thằng chó nào quăng anh ta lên thớt vậy? Tuy nói là có thể để nhiều cô gái nhìn thấy cơ thể đẹp đẽ này của anh ta nhưng xét cho cùng cũng không ổn chút nào cả. Từ Tử Hạo là một người rất cởi mở, sau khi tu luyện thì sẽ phải đối mặt với tà vật, rất khó nói ngày nào đó sẽ chết trong lúc chiến đấu với tà vật, nếu có thể đưa những tấm ảnh với cơ thể hoàn mỹ của cậu ta đưa lên trên mạng thì đó cũng chưa chắc là điều tồi tệ.

"Bố, không còn cách nào khác, đã chơi thua thì phải chịu, con thua rồi thì nhất định phải chịu phạt, nếu không thì không phải sẽ bị người ta khinh thường sao?”

"Chịu thua sao? Vậy lần sau cược ăn cứt thì mày có chơi không?"

"Bố, bố xem thường con quá, anh ta ăn thì con ăn."

Tút tút!

Có lẽ là tấm chân tình của Từ Tử Hạo cảm động được bố của anh ta, lúc già được đứa con trai, không hề làm ông ta thất vọng. Đúng là một nam tử hán, chính là loại người nói làm là làm.

Từ Tử Hạo cười cười.

Anh ta quyết định sẽ ở lại thị trấn Duyên Hải.

Con người nơi đây thật sự rất thú vị.

Chưa nói tên đã làm gãy kiếm của anh ta, chỉ nói tới tên to con cùng anh ta lột đồ thôi cũng đã thú vị rồi.

Lại có điện thoại đến.

Vừa nhìn màn hình, lại là số của bố cậu ta.

“Bố, bố yên tâm, con sẽ không ăn cứt đâu.” Từ Tử Hạo bất đắc dĩ, nếu thật sự có loại đánh cược này, anh ta nào sao mà đi đồng ý chứ, cũng đâu có bị khùng đâu? Ai lại đồng ý mình là thằng khờ chứ.

Chỉ là điều làm anh ta không ngờ là, bố của anh ta không phải tra hỏi việc anh ta ăn cứt hay không.

Mà là nói anhta làm hư cái thiết bị mô phỏng ở thành phố Duyên Hải, khiến cho anh ta có chút ngơ ngác. Tuy là anh ta có nằm vào trong đó, nhưng hình như rất nhanh đã bị đánh văng ra rồi. Dĩ nhiên không liên quan đến anh ta mà.

"Bố, con không có."

"Con đích thực có nằm vào trong đó, nhưng chuyện này không liên quan đến con, đừng có mà chuyện gì cũng đẩy vào người con hết chứ? Con thật sự vô tội đấy."

"Bố, chỉ là nằm vào trải nghiệm cũng có sai sao?"

"À? Do con là con của bố, nên phải gánh vác trách nhiệm sao?"

"Con…”

Từ Tử Hạo nghĩ mà muốn nôn ra máu.

Nguyên một nỗi oan ức ụp lên đầu, có chút quá đáng rồi đấy.

Giá trị công nghệ của thiết bị mô phỏng rất cao, thuộc thiết bị bí mật của Bộ phận đặc biệt, chỉ có trụ sở chính Hạ Đô nắm được loại công nghệ này, những bộ phận đặc biệt ở thành thị khác chỉ có quyền sử dụng mà thôi.

Hạ Đô!

Trụ sở chính!

Bố của Từ Tử Hạo cũng đã lớn tuổi rồi, cả đời chiến đấu với tà vật, từng bước trở thành thủ lĩnh trụ sở chính, cái mấu chốt là sự chăm chỉ.

Trong nơi văn phòng có màu sắc đậm.

Ông ta nhìn vào tấm ảnh gia đình trên bàn, trong ảnh là những đứa con và vợ của ông ta. Ông ta cầm tấm ảnh lên, vuốt vào người phụ nữ trong ảnh.

Đây là vợ của ông ta.

Con gái thủ lĩnh tiền nhiệm của Bộ phận đặc biệt.

Lúc ấy ông ta chỉ là một thành viên bình thường để trong một đám người thì ông ta cũng không hề được ai chú ý. Nhưng chính ông ta, lại là người kết hôn với con gái của nhân vật lớn.

Mà ông ta cũng không hề làm cho vợ thất vọng.

Bằng sự nổ lực của chính mình, ông ta từng bước trở thành thủ lĩnh trụ sở chính.

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa.

Một người đàn ông đeo kính bước vào, lễ phép trước mặt ông ta.

"Tôi cần tất cả thông tin của Lâm Phàm ở bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải. Đồng thời cậu dặn dò bên tổ kỹ thuật lập tức đi sửa chữa cái thiết bị mô phỏng ở Bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải đi."

"Vâng."

Người đàn ông đeo kính này lễ phép rời đi.

Năng lực làm việc của người đàn ông đeo kính này rất mạnh. Trong thời gian cực ngắn đã đem tài liệu về Lâm Phàm đặt ở trước mặt ông ta, thông tin trong đây còn đầy đủ hơn nhiều so với điều tra.

Ông ta lật tài liệu trong tay, xem đến say mê, lâu lâu thì khuôn mặt cũng sẽ tỏ ra một ít ngạc nhiên.

"Mười chín tuổi?"

"Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận