Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1097: Giáng lâm

Giáng lâm

Buổi tối!

Lâm Phàm dẫn Mộ Thanh đi dạo trong công viên, bọn người ông Trương đi theo ở phía sau.

“Cảnh tượng quen thuộc.” Ông Trương nhìn hai người đang đi trước mặt, tự lẩm bẩm nói, giống như đã từng gặp qua vậy, đối với ông Trương, ông ta chỉ hi vọng Lâm Phàm hạnh phúc, chỉ cần hạnh phúc là được.

Lâm Phàm với ánh mắt đưa tình nhìn Mộ Thanh nói: “Vợ à, anh lại phải rời xa em một thời gian rồi.”

Mộ Thanh vô cùng nghi hoặc.

Cô không hiểu ý của Lâm Phàm là gì.

Rời xa một thời gian?

Cô luôn ở thành phố Duyên Hải, còn Lâm Phàm thì rõ ràng sẽ không đi đâu cả, cho nên việc rời xa một thời gian có chút kì lạ.

Lại là cuối tháng rồi.

Rất nhanh.

Sau khi đưa Mộ Thanh về chỗ ở, anh dẫn ông Trương về ký túc xá.

Nằm trên giường.

Ông Trương đặt hai tay sau đầu, nhìn trần nhà, nói: “Lâm Phàm, cậu thấy tôi như thế nào?”

Lâm Phàm nhìn ông Trương, suy nghĩ vài giây sau rồi trả lời rất chắc chắn: “Rất đẹp trai.”

Đây là lời nói dối trái lương tâm sao?

Không…

Trong mắt bạn tốt, luôn là đẹp trai nhất.

Ông Trương vui vẻ cười.

Có được sự khẳng định của Lâm Phàm, ông ta rất vui, chậm rãi nhắm mắt lại và ngủ rất ngon.

Tà Vật Công Kê lén nhìn Lâm Phàm một mắt, đúng là cái gì cũng nói được, ông Trương như vậy mà cũng khen đẹp trai được, rốt cuộc là con mắt thẩm mĩ gì đây.

Loài người thật đáng sợ quá mà.

Mở miệng là nói dối, thân là một nội ứng, nó luôn cảm giác được nguy hiểm mai phục xung quanh, chỉ cần sơ suất một chút là không thể quay lại được.

Buổi tối.

Cây kim đồng hồ treo tường chuyển động.

Lâm Phàm nhìn chầm chầm đồng hồ một cách say mê.

Tíc tắc!

Tíc tắc!

Cây kim phút sắp chỉ đến 59, kim giây vẫn chuyển động theo quy luật, ngay lúc kim giờ sắp chuyển sang 12, anh lập tức nhắm mắt lại, cái này được gọi là canh đúng giờ.

00:00!

Ngày 13 tháng 9 đã trôi qua.

Ngày 1 tháng 10 đã đến rồi!

“Cảnh tượng nước ngoài đã được mở ra!”

“Mục tiêu lựa chọn: Đệ tử Càn Nguyên Tông, Lâm Phàm.”

“’Nhiệm vụ: Học và đọc các thư tịch trong Tàng Thư Các của Càn Nguyên Tông.”

“Thể chất thực lực chuyển dời: Trăm phần trăm.”

“Giáng lâm!”

“Này! Đừng ngủ nữa, mau dậy đi, mình phải đi nhận đan dược tu luyện hàng tháng của tông môn.”

Lâm Phàm mở mắt ra, lại là cảnh vật lạ lẫm, những con người lạ lẫm.

Một bàn tay đang đưa qua đưa lại trước mắt.

Nhìn người lạ mặt trước mắt, anh nở nụ cười với đối phương, sau đó rất nhiều cảnh tượng hiện lên trong đầu.

“Anh có bị khùng không?” Vương Khai lùi về sau một bước, ra vẻ sợ hãi, lúc trước vẫn còn bình thường mà, sao ngủ một giấc dậy lại trở thành như vậy rồi?

Lâm Phàm mỉm cười: “Không có.”

Vương Khai nói: “Nhanh lên đi, lát nữa đông người lắm đấy, không biết phải xếp hàng đến khi nào.”

Lâm Phàm đi theo Vương Khai ra cửa.

Phong cảnh xung quanh rất đẹp, kiến trúc đều là phong cách phục cổ, những người chung quanh ai nấy đều vội vã đi qua, trông như đang có chuyện gấp.

Rất nhanh.

Lâm Phàm đi đến nơi nhận vật chất tu luyện, nhìn thấy nhiều người xếp hàng như vậy, Vương Khai than phiền, đông người quá, nếu biết vậy thì đến sớm hơn chút rồi, theo tình trạng bây giờ, chẳng biết đợi đến khi nào.

Tuy là Vương Khai rất gấp rút, nhưng Lâm Phàm thì không hề vội, cảm giác nhiều người như vậy khá náo nhiệt.

Anh nhìn xung quanh, nghĩ đến việc Tàng Thư Các, anh cảm thấy nhiệm vụ lần này hơi khó khăn, dù sao thì học hành là một việc phiền phức, nếu như có hình vẽ minh họa thì đơn giản hơn nhiều.

Rất lâu sau.

Lâm Phàm nhận được tài nguyên tu luyện , một lọ đan dược, có mười miếng, anh mở nắp ra ngửi, mùi vị không tồi, đó là một mùi thơm, như kẹo ngọt vậy. Anh lấy một viên ra, đan dược màu trắng, cho vào miệng cắn một cái, lập tức, ánh mắt anh sáng lên, mùi vị rất ngon, vô cùng thơm.

Vương Khai há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, lúc nói có chút cà lăm: “Cậu… cậu hơi dữ rồi đó, thật là lãng phí quá đi mất, đan dược này dùng trong lúc tu luyện, chứ không phải dùng tùy lúc vậy đâu.”

Lâm Phàm cười nói: “Ừm, tôi chỉ là đang thử mùi thôi mà.”

“Tôi phục cậu rồi.” Vương Khai phục Lâm Phàm sát đất, giơ ngón tay cái lên, sau đó cẩn thận cất lọ thuốc vào người, vẫy tay với Lâm Phàm rồi quay về tu luyện.

Lâm Phàm vẫy tay lại với bóng lưng của Vương Khai.

Lịch sự là phải có qua có lại.

Cậu tốt, tôi cũng tốt.

Anh đi dạo xung quanh, lúc đến nơi tu luyện thì đã có rất nhiều người đang tu luyện rồi, trông vô cùng khắc khổ, họ đều rèn luyện thân xác, chỉ là đối với Lâm Phàm mà nói, bọn họ có hơi yếu đuối.

Cảm nhận một cách kỹ càng.

Các tông môn ở đây không hề đủ để anh cảm nhận được một đối thủ xứng tầm.

Có chút đáng tiếc.

Nếu như có thể gặp được một đối thủ xứng tầm, chắc sẽ không nhàm chán vậy rồi.

Tàng Thư Các.

Kiến trúc hùng vĩ, rất cao, trông hơi giống tòa tháp cao, lúc này, rất nhiều đệ tử đang ra vào, có người thì cúi đầu suy nghĩ, giống như đang gặp phải vấn đề khó khăn, có người thì mừng rỡ, biểu cảm trên mặt có thể thấy rõ là đang vô cùng hưng phấn, chắc chắn là vừa có được thứ mà mình muốn.

Đi vào Tàng Thư Các.

Rất rộng lớn.

Một nơi hoàn toàn khác.

Xung quanh là các kệ sách, trên kệ sách chứa đầy các thư tịch. Lần đầu tiên nhìn thấy, ngoài chấn động ra thì vẫn là chấn động, nhưng rất nhanh, Lâm Phàm bắt đầu cảm thấy lo âu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận