Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 937: Lâm Phàm tôi rất thông minh, có thể nhìn thấu nội tâm của cô.

Lâm Phàm tôi rất thông minh, có thể nhìn thấu nội tâm của cô.

Một truyền hai, hai truyền bốn, bốn truyền tám...

Tính kỹ thì biết sẽ khủng bố đến mức nào.

"Viện trưởng Hách, không biết nơi này của các ngươi có người có tuệ căn cực cao?" A Đại dò hỏi.

Tuệ căn đại biểu cho độ thích hợp cao hay thấp để theo ngã Phật.

Đây là rất điều rất quan trọng.

Viện trưởng Hách nghĩ, tuệ căn?

Sao nghe tên đồ chơi này quen thuộc thế nhỉ.

"Có, chỗ chúng tôi có một vị hẳn là rất phù hợp với yêu cầu của ông."

"Ai?"

"Chúng tôi đều gọi ông ta là giáo sư Tinh Không, nhưng ông ta chán ghét nhất là người khác quấy rầy mình, chờ có cơ hội, nếu thấy ông ta đi ra, có thể nói chuyện một chút với ông ta."

Đi mãi, đi mãi.

Bước chân của viện trưởng Hách dừng lại trước một phòng, đẩy cửa ra.

"Đại sư, về sau đây là phòng bệnh... Phòng của ông, một ngày ba bữa đều sẽ có người đưa đến cho ông, nếu không có chuyện gì, vậy tôi đi trước, ông cứ xem thoải mái, không có việc gì."

Suýt thì nói sai theo thói quen.

Không nói những cái khác, người này chắc chắn có bệnh.

"Vậy làm phiền Hách thí chủ rồi." A Đại vô cùng cảm tạ, thật sự rất thuận lợi, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, mà ông ta muốn tiến hành bước đầu tiên bắt đầu từ nơi này, dẫn dắt tất cả mọi người đến với ngã Phật từ bi, cảm thụ ý nghĩ đích thực của đại đạo ngã Phật.

Viện trưởng Hách nói: "Không cần khách sáo, là điều nên làm thôi, bản nhân tôi rất ủng hộ đại sư."

Quay trở lại phòng làm việc.

Viện trưởng Hách bấm gọi điện thoại cho Độc Nhãn Nam.

"Alo! Tôi nói cho ông một việc, ông có muốn nghe không?"

"Thích nói thì nói không nói thì thôi, tôi đang có rất nhiều việc."

"Aizz, dạo này chúng tôi đều rất nhớ Lâm Phàm, tôi cảm thấy nên đưa bọn họ trở lại đây rồi."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát.

"Anh hai, mời nói, tôi rửa tai lắng nghe."

Độc Nhãn Nam nghẹn giọng, cất giọng đầy đè nén, giống như đã ghi nhớ hành động vô sỉ trong lòng.

Viện trưởng Hách cười đểu giả: "Sớm biết điều một chút như thì có phải có phải tốt không, cứ để người ta phải nóng tính, vừa rồi chỗ tôi có một vị hòa thượng tương đối kỳ quái đến, tôi nghi ngờ ông ta là người của đại tộc Tinh Không, ông ta nói muốn tới nơi này truyền giáo, tôi cảm thấy con người ông ta khá ổn, nên sắp xếp cho ông ta ở cùng phòng với một đám bệnh nhân tâm thần."

"Tôi chỉ muốn báo cho ông một tiếng, không có ý gì khác."

"Bái bai!"

Độc Nhãn Nam nghe tiếng tút tút trong điện thoại, vẻ mặt hơi có chút phẫn nộ.

"Đồ tâm thần!"

Ông ta cũng không muốn nói chuyện với Hách Nhân, nhưng không còn cách nào, người này sống chết bám lấy Lâm Phàm, không phục không được, đôi khi còn phải dỗ đối phương.

Ngày ba mươi mốt tháng tám!

Từ sau khi có Nhân Sâm gia nhập vào đội ngũ của Lâm Phàm, đội ngũ đã dần dần trở nên mạnh mẽ, tỉ lệ gây chú ý rất cao khi đi ra ngoài.

Nhân Sâm cưỡi trên người Tà Vật Công Kê, cầm sợi dây thừng trong tay, mà nó khoác áo choàng sau lưng, mặc quần cộc, ngẩng đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm lẫm, rất có cảm giác đang đi tuần tra vạn quân.

Bình thường bọn họ đều đi quanh nội thành xem có ai cần giúp đỡ hay không.

Nếu gặp được người cần sự giúp đỡ, thì sẽ dốc hết sức trợ giúp đối phương.

Trước một cửa hàng.

Đám người Lâm Phàm đứng trước cửa tiệm.

"Mọi người muốn ăn gì?"

Ông Trương nói: "Tôi muốn uống sữa tươi."

Nhân Sâm nói: "Ta muốn ăn mì ăn liền."

"Tôi muốn ăn xúc xích." Lâm Phàm nói ra ý muốn.

Về phần Tà Vật Công Kê, mỗi lần đi ra ngoài, đều sẽ tận dụng cơ hội, tìm kiếm hơi thở của đồng loại, thành phố Duyên Hải rất nhiều hơi thở của đồng loại, nhưng nó biết bọn kia đều đã bị con người thu phục, thậm chí trở thành bạn bè của con người, theo nó, điều này chính là sự nhục nhã đối với Tà Vật.

Đâu có giống nó, phải lội vào vũng bùn, nhận nhiệm vụ nằm vùng bên con người, chịu đựng đủ loại tra tấn, nhưng vẫn không dập tắt được ý chí chiến đấu trong lòng nó.

Châm ngôn của nó chính là: Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không buông bỏ tôn nghiêm nằm vùng của mình.

Bên ngoài.

Ngô Thắng đi cùng tộc lão đến tìm Lâm Phàm, lúc đứng bên ngoài cửa hàng, vừa khéo nhìn thấy đám người Lý Yên m, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, không khí đầy mùi thuốc súng.

"Cô gái, cô đừng nghĩ nhiều như vậy, đối với cô mà nói, rút lui không có bất lợi gì cả." Ngô Thắng nói.

Lý Yên m nói: "Tôi chỉ tới tìm tiền bối tâm sự mà thôi."

"Ha ha."

"Anh thử cười lại lần nữa xem."

"Ha ha!"

Ngô Thắng không hề kiêng dè đối phương.

Chỉ là con mụ thối mà thôi, có gì đáng nói đâu.

Lúc trước anh ta cũng không biết 'Ha ha' có nghĩa là gì, nhưng không biết vì sao, sau khi nghe thấy, thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như đang sỉ nhục anh ta vậy, sau đó khi lăn lộn quen ở đây rồi, anh ta đã hiểu được một cách cặn kẽ hàm nghĩa của hai chữ này.

Nhất là khi nói hai chữ này, phải đính kèm vẻ mặt gợi đòn, chắc chắn sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Nhìn xem...

Hiển nhiên Lý Yên m kia không chịu nổi.

Ngô Thắng ở thành phố Duyên Hải, cái khác không học được, nhưng lại lĩnh hội được vô cùng sâu sắc tinh túy của hai chữ ‘ha ha’ này.

"Tôi cứ ha ha cô đấy, cô làm gì được tôi."

Trong mắt Lý Yên m bừng bừng lửa giận, cắn chặt răng, hai tay nắm chặt, đã tức muốn nổ phổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận