Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 256: Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (4)

Và giờ đây liên kết các sự việc với nhau mới thấy rằng không thể không nảy sinh nghi ngờ được.

Ông ta tin rằng người đàn ông một mắt sẽ không bao giờ rời khỏi thành phố Diên Hải.

Khi đã hiểu rõ vấn đề này.

Làm sao ông ta có thể rời đi được.

Kim Thượng Võ suy nghĩ một lúc, ông ta cần phải tìm ra vấn đề này, ông ta đang ở trụ sở chính và có cơ hội tốt để điều tra xem ai là kẻ phản bội.

Mức độ liên quan được đề cập có hơi cao.

Điều khiến ông ta lắng nhất bây giờ là những gì đang diễn ra ở thành phố Diên Hải.

Nếu thất thủ thì sao...

Không thể nào.

Người đàn ông một mắt sẽ không bao giờ để thành phố Diên Hải thất thủ.

Đường Hướng Dương.

Đường phố phồn hoa xuất hiện trăm nghìn lỗ thủng, tất cả đều là do yêu quái và bốn vị cao thủ gây nên.

Hậu quả cuộc chiến đấu của họ mang lại hơi quá tay một chút.

Sức phá hủy cao như vậy là chuyện bình thường.

Đó thực sự là một tình huống rất bình thường.

Tại thời điểm này.

Tình hình không được tính bằng giây nữa.

Sư phụ Vĩnh Tín đang thở hổn hển, sức mạnh của yêu quái gián quá mạnh, chỉ riêng sức mạnh của bốn người bọn họ cũng không thể sánh được, thậm chí là khi cả bốn người cùng hợp sức lại.

Lâm Đạo Minh đã sử dụng hàng tá lá bùa vàng để thu phục yêu quái gián giam giữ nó trong chiếc hộp, nhưng khi anh ta kéo nó, anh ta lại cảm thấy rằng anh ta sẽ không thể giữ nó lâu được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Yêu quái gián gầm lên, hai tay nó khép lại, chiếc hộp giam giữ nó cố định trên mặt đất sụp đổ theo một tiếng nổ.

"Này! Chúng mày còn thủ đoạn nào nữa không? Mau tung ra hết đi."

Lâm Đạo Minh hét lên, kết ấn bằng tay có chút méo mó rồi, e rằng sẽ không trụ được lâu.

Ba người còn lại đều không ổn rồi, từ khi mới bắt đầu đã chiến đấu với tần suất cao như vậy nên chưa kể đến kiệt sức thì khí lực cũng sắp cạn khô.

Bất ngờ.

Mọi người đều nghe thấy tiếng cánh quạt máy bay trực thăng ngay trên đầu.

Người đàn ông một mắt nắm lấy mép cửa máy bay, nhìn và nhảy xuống. Gió gào thét, áo choàng của người đàn ông một mắt phồng lên.

Giữa không trung, người đàn ông một mắt xoay người, ấn lòng bàn tay xuống.

"Lâm Đạo Minh, thu trận Ngũ hành Bát quái đi."

Sau đó, anh ta nhìn thấy chiếc áo sơ mi của người đàn ông một mắt bị xé toạc, để lộ phần thân trên đầy những hình xăm.

Hình xăm là rồng là Phật sống động như thật. Trong tích tắc, Phật mở mắt bay ra, một con rồng gầm vang vọng khắp thiên hạ rồi ngưng tụ vào lòng bàn tay.

Sư phụ Vĩnh Tín ngước mắt nhìn lên, ngạc nhiên vô cùng.

"Chưởng pháp thất truyền của Phật gia, Phật Long diệt thế chưởng."

Ngay khoảnh khắc này.

Vĩnh Tín đã nghĩ ra được cảnh tượng trong tương lai, đó là quỳ xuống điên cuồng cầu xin gã đàn ông một mắt chỉ dạy cho chiêu thức này, nếu học được chưởng pháp này thì ông thực sự rất mãn nguyện.

Trong chớp mắt.

Người đàn ông một mắt hạ xuống ngay đỉnh đầu của yêu quái gián, rồng Phật bay múa cuồng nhiệt, cuốn lấy yêu quái gián, một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất sụp đổ, tạo thành một cái hố to lớn không thể tưởng tượng nổi.

Ông ta từ trên không trung, chậm rãi đáp xuống, nhìn về phía bốn cao thủ và mỉm cười.

"Này! Vào thời khắc quan trọng vẫn chỉ có thể dựa vào tôi mà thôi."

Người đàn ông một mắt lãnh đạm nói, trong lòng phảng phất có chút áp lực.

Sư phụ Vĩnh Tín nói: "Thật lợi hại, tôi chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy chiêu thức này, ông có thể dạy tôi chứ?"

Ánh mắt mong đợi không thể giấu giếm được, vì tình bạn nhiều năm của chúng ta, ông có thể từ chối yêu cầu nhỏ của tôi sao?

“Không thể dạy được.” Người đàn ông một mắt nói.

Ông ta đã đọc được suy nghĩ của Vĩnh Tín, muốn học chiêu thức này từ tôi, đừng có nằm mơ nữa đi, năm đó tôi đã phải mất bốn đến năm năm để học được nó đấy.

Lâm Đạo Minh phát hiện người đàn ông một mắt này thật sự rất thông minh, ông ta nói có người gọi ông ta đến trụ sở, nhưng kỳ thực ông ta đã không đi và đợi cơ hội này, nếu ông ta xuất hiện sớm chẳng phải tốt hơn sao. Tại sao lại làm họ mệt như vậy.

Nhưng...

"Ông nghĩ gì về thủ đoạn dùng hộp khóa bất tử của tôi? Tôi đã sử dụng hàng tá lá bùa vàng cùng một lúc. Với năng lực này, có bao nhiêu người có thể vào được gia tộc Mao hùng mạnh nhất đất nước?"

"Các ông hãy nói thử xem."

Lâm Đạo Minh hy vọng sẽ được người khác khen ngợi, tán thưởng, ngoài ra không có ý muốn phô trương.

Lưu Hải Thiềm đi đến bên người đàn ông một mắt, "Nó đã chết chưa?"

Người đàn ông một mắt nói: "Rất khó nói, nhưng có lẽ là chết rồi. Nếu nó đã trúng chưởng này của tôi mà không chết thì tôi cũng không còn cách nào khác."

Bọn họ nói chuyện với nhau, mà hoàn toàn không để ý tới Lâm Đại Minh, điều này khiến anh ta rất không vui, vì anh ta cũng không nghe thấy câu chuyện gì.

Không thể cho anh ta chút thể diện sao?

Ngay lúc đó.

Có gì đó chuyển động.

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi trầm trọng.

Ngay cả người đàn ông một mắt cũng vậy, ông ta có chút áp lực, ông ta cau mày và có chút bất an.

Một bóng người bước ra từ cái hố sau kia.

Một nửa cơ thể của yêu quái gián đã bị vỡ nát, và dưới ánh mắt kinh ngạc của họ, một nửa cơ thể đó đã phục hồi một cách bất ngờ.

"Vẫn không chết ư?"

Người đàn ông một mắt cảm thấy hơi e ngại.

Không có gì lạ khi hồi đó có rất nhiều cao thủ chết trận, một trận chiến không thể tưởng tượng nổi, thứ mà chúng ta đang phải đối mặt là một con yêu quái, một con yêu quái bị đập nát một nửa cơ thể rồi mà không chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận