Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 757: Nhóm ba người không coi ai ra gì (2)

Nhóm ba người không coi ai ra gì (2)

Sau khi nói đến đây, Tộc Lão lo lắng, lời nói bị cắt đứt.

Núi Trường Bạch lớn như vậy, xuất hiện cường giả như vậy, căn bản là không thể chống lại được.

Độc Nhãn Nam không nói lời nào, nhớ kỹ những lời bọn họ đã nói ở trong lòng, bây giờ cần phải bình tĩnh, chú ý quan sát tình hình xung quanh, tìm kiếm thông tin mắt thấy tai nghe là điều rất quan trọng.

Lúc này.

Mặc Võ từ xa đi tới, sau lưng là mấy tộc nhân, có nam có nữ, tướng mạo tuấn tú, khí chất phi thường, nhìn thoáng qua là biết xuất thân từ đại gia tộc.

“Ngươi là Mặc Võ sao, thủ đoạn quá đẫm máu rồi.” Lâm Phàm nhìn thẳng nói.

Nhớ tới thủ đoạn của Lâm Phàm anh nhã nhặn biết bao, lúc đối phó với Trang Thiên Hành, bởi vì không nắm bắt được sức mạnh của “Phục Yêu Ấn”, trực tiếp khiến cho đối phương tan thành mây khói, không còn cả một mẩu vụn, nói về thủ đoạn thì so với Mặc Võ còn đáng sợ hơn nhiều lần.

“Người nào dám cả gan gọi thẳng tục danh của ta chứ, thật to gan.” Mặc Võ hét lên, uy thế kinh người, mọi người chỉ cảm thấy màng nhĩ sắp vỡ tung rồi.

“Lỗ tai tôi đau quá.” Hai tay Tiểu Bảo che tai, nước mắt rơi xuống.

“Lâm Phàm, tôi cũng đau.” Ông Trương hét to, hai chân đạp loạn xạ, giống như ếch trên chảo nóng, thật là khó chịu.

Lâm Phàm nhìn thấy Tiểu Bảo và Ông Trương như vậy, tức giận nhíu mày, hét to lên.

“Câm miệng cho tôi.”

Ầm ầm!

Trời đất ầm vang giống như sấm sét bùng nổ trên tầng mây.

Sóng âm tụ lại, tạo thành chấn động cuốn sạch đi, đất đá bay mù trời, cây cối xung quanh nứt toác nổ tung, sắc mặt Mặc Võ đột nhiên biến đổi, vừa định phản ứng lại thì sóng âm đã trực tiếp bao phủ lấy anh ta.

Khuôn mặt dao động thành những nếp nhăn giống như những gợn sóng.

Tinh thần chịu ảnh hưởng rất nhiều.

“Sao có thể chứ.”

Trong lòng Mặc Võ gào thét, không thể tin được cảnh tượng trước mắt, anh ta muốn phản kháng nhưng bây giờ anh ta giống như rối gỗ, trước lúc đối phương hành động, anh ta không thể nào động đậy được.

Một lát sau.

Sóng âm tiêu tán.

Mặc Võ ngây người đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích, những tộc nhân đi theo phía sau Mặc Võ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, bọn họ không bị ảnh hưởng nhưng sức mạnh của sóng âm thì bọn họ đều nhìn thấy được.

Đó là một sức mạnh khủng khiếp.

Tí tách!

Tí tách!

Mặc Võ lau mũi, nhìn xuống, trên ngón tay dính máu, sau đó khóe mắt cảm thấy có chút ẩm ướt, tai cũng có chút ướt át, sờ một chút nhìn kỹ hơn, tất cả đều là máu.

Thất khiếu chảy máu.

Trong lòng nổi lên cơn sóng lớn, ánh mắt hoảng hốt bất an.

Rốt cuộc anh ta là ai chứ…

Tộc Lão khiếp sợ nhìn Lâm Phàm, vị kia là Thánh Nhân của Mặc Tộc, là sự tồn tại mạnh mẽ nhất bây giờ đã đến hành tinh này, chỉ trong một ý nghĩ cũng có thể lấy được mạng người cách trăm dặm.

Nhưng sự tồn tại còn sống sót lại trong vũ trụ.

Thực lực của bọn họ bây giờ còn lâu mới có thể đạt tới mức đó, một khi tới vũ trụ, những phóng xa kia đối với bọn họ mà nói chính là thương tổn trí mạng, cho dù bọn họ có nền móng thâm hậu, cũng không có cách nào ngăn chặn được.

“Rốt cuộc thì cậu ta mạnh đến cỡ nào?”

Tộc Lão tự lẩm bẩm nói một mình.

Ngô Thắng một bên nói: “Không biết, càng tiếp xúc càng không thể nhìn thấu cậu ta.”

“Mặc Võ là Thánh Nhân cảnh, cảnh giới này đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.” Tộc Lão trầm giọng nói, vừa rồi trước mắt đối phương ông ta cũng rất cung kính.

Nhưng sao có thể ngờ, đối phương chỉ là gầm thét một tiếng, tạo thành sóng âm công kích không ngờ lại chọc tức Lâm Phàm, bị tiếng hét của Lâm Phàm làm cho thất khiếu chảy máu.

Có thể nói rõ điều gì?

Vậy chắc chắn là thực lực của Lâm Phàm mạnh hơn đối phương rất nhiều.

Sự thật bày ra trước mắt, nhìn là đã biết rồi.

Đám tộc nhân đứng phía sau Mặc Võ đột nhiên đứng ra, giận dữ muốn mắng mỏ Lâm Phàm, thật to gan, có biết chúng tôi là ai không, sao dám làm càn như vậy, chỉ là bọn họ chưa kịp nói gì đã bị Mặc Võ ngăn cản.

Không ngờ sẽ có một cao thủ như vậy.

“Không biết tôn hạ là tiền bối của tộc nào?” Mặc Võ thu lại khí phách uy lực của cường giả, chắp tay hỏi.

Trong mắt có tia sáng lóe lên, muốn nhìn thấu lai lịch của đối phương, nhưng đáng tiếc… hắn không phát hiện đối phương có điểm nào đặc biệt, hơn nữa khí tức có cảm giác giống như người bình thường.

Điều này thật đáng sợ.

Chẳng lẽ đây chính là xóa bỏ những tô vẽ hoa lên bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc đơn sơ…trong truyền thuyết sao.

Có rất nhiều ý tưởng.

Suy nghĩ hơi lộn xộn.

Lâm Phàm không để ý đến đối phương, nhưng lại quan tâm xem tai của ông Trương và Tiểu Bảo có sao không, có còn đau không, anh đối với tên kêu khóc om sòm kia không có chút thiện cảm nào.

Những người trước kia anh gặp, mặc dù có vẻ không thân thiện với anh, nhưng cũng chỉ tổn thương một mình anh mà thôi.

Đối với Lâm Phàm mà nói, chỉ cần tổn thương đến bạn bè của anh, anh sẽ không tha thứ, đương nhiên, nếu như anh làm hại tôi, tôi bằng lòng khoan dung độ lượng tha thứ cho anh, nhưng với điều kiện là anh phải xin lỗi tôi.

Độc Nhãn Nam muốn thay Lâm Phàm trả lời, không phải là tộc gì cả, chúng tôi là người địa phương, các người liều lĩnh xông vào nơi này khiến chúng tôi rất phẫn nộ, cho các người cơ hội lập tức cút ngay…
Bạn cần đăng nhập để bình luận