Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1212: Mấy người đẹp tụ họp chung một chỗ…

Mấy người đẹp tụ họp chung một chỗ…

Độc Nhãn Nam: “Đúng là không tiếc tiền.”

Kim Hoà Lị liếc ông ta một cái, đây có gì mà tiếc hay không chứ, với năng lực của Lâm Phàm, tiền bạc đối với anh vốn dĩ chẳng phải là thứ gì quan trọng, chỉ là thứ tiện tay là có thể có được thôi.

“Lãnh đạo, tôi có chuyện muốn nói với ông.”

“Nói đi.”

“Theo như tôi thấy, tôi cho rằng Lâm Phàm bằng lòng bảo vệ tất cả loài người, anh ta muốn con người sống tốt hơn, nhưng nơi nào cũng có những người có hoàn cảnh giống như bà cụ đó. Nếu như có thể, tôi hy vọng ông có thể ra mặt liên lạc với bên Hạ Đô, bảo bọn họ truyền tài liệu xuống dưới, dùng hết sức để giúp đỡ những người cần giúp đỡ, tôi nghĩ nếu Lâm Phàm mà biết thì sẽ rất vui.”

“Ừm, cô nói rất có lý.” Độc Nhãn Nam suy nghĩ, cảm thấy Kim Hoà Lị nói không sai, đúng là như vậy, suy nghĩ của phụ nữ thật là tinh tế, có thể nghĩ đến những việc mà người khác không nghĩ đến.

Kim Hoà Lị lắc eo rời khỏi phòng làm việc.

Cô ta có rất nhiều việc, cần phải chú ý đến tình hình các nơi bất kỳ lúc nào, đồng thời còn phải chú ý đến tình hình bên bộ phận nghiên cứu, từ lúc có được đồ vật từ di tích núi cổ đến giờ đã có bước tiến rất lớn.

Đây đã không còn là vật của thành phố Duyên Hải, mà là vật của cả nước, nghiên cứu ra bất kỳ đồ tốt gì cũng cần phải chia sẻ. Tình hình trước mắt không phải đối phó với Tà Vật, mà là đối phó với tộc Tinh Không, với thực lực hiện tại thì vẫn còn kém xa.

Nhiều ngày sau.

Ngày năm tháng mười một!

Nhà hàng.

“Vợ à, người này chính là Hàn Tiểu Tiểu.” Lâm Phàm giới thiệu, bữa cơm này là do anh mời, nhưng là dùng tiền của Mộ Thanh, đối với người khác, chuyện này tương đương với việc dựa dẫm vào phụ nữ, nhưng Lâm Phàm lại chẳng để ý những chuyện này.

“Xin chào.” Hàn Tiểu Tiểu mỉm cười nói.

Mộ Thanh nói: “Xin chào.”

Lâm Phàm không gọi Hàn Yên, nhưng sao Hàn Yên có thể để mặc em gái chứ, mặc kệ ngươi có gọi ta hay không thì ta cũng phải đến cùng.

“Người này là chị của cô ấy, tên là Hàn Yên.”

Mộ Thanh nói: “Xin chào.”

Hàn Yên ừm một tiếng, tỏ ra hơi lạnh lùng.

Chỉ tiếp xúc đơn giản, Mộ Thanh đã nhìn ra, cô nàng Hàn Yên này không thân thiện với Lâm Phàm lắm, hoặc phải nói là hơi không thích anh, nhưng còn cô nàng Hàn Tiểu Tiểu này lại là một cô gái dịu dàng.

Và cũng là cô gái luôn muốn ngủ với anh mà Lâm Phàm từng nói với cô.

Mộ Thanh hơi nghi ngờ.

Hàn Tiểu Tiểu xinh đẹp như vậy, cô ta thật sự muốn ngủ với anh sao?

Mộ Thanh hơi nghi ngờ chuyện này.

Hàn Yên vẫn luôn hy vọng em gái mình có thể cẩn thận một chút, nhưng làm sao có thể ngờ lần nào tên này đến gọi em gái mình, em gái mình cũng đồng ý theo anh ta ngoài không chút do dự.

Nàng ta là chị gái, trong lòng thật sự rất mệt mỏi.

Nếu sớm biết như vậy, ban đầu nàng ta đã không đến đây rồi. Đáng tiếc là bây giờ có hối hận cũng vô dụng, đã đến bước đường này rồi, muốn quay về là chuyện không thể nào.

Lúc này.

Bên ngoài, lại có hai bóng người đi ngang qua.

“Em gái, em nhìn xem.” Chị gái ma thần chỉ người trong cửa tiệm. Em gái ma thần vẫn chưa biết chuyện gì, nhìn qua theo hướng mà chị gái chỉ, đột nhiên tâm trạng trở nên không đẹp chút nào.

Đồ của cô ta vẫn còn chưa lấy về.

Cô ta đã thử nhiều lần rồi, nhưng lần nào cũng kết thúc trong thất bại, dần dần cô ta trở nên tuyệt vọng, không biết nên làm thế nào. Cho dù chị gái có ra tay cũng vô dụng, trong thời gian này, tâm trạng của chị gái hình như còn tồi tệ hơn cô ta.

“Chị, bỏ đi, đi thôi.” Em gái ma thần nói.

Chị gái ma thần nói: “Đừng đi, vào trong xem thử, cũng rất lâu không gặp rồi, chào hỏi một tiếng cũng được mà.”

Em gái ma thần hơi không tình nguyện, nhưng bị chị gái kéo vào, cô ta cũng không còn cách nào khác.

Trong cửa tiệm.

“Lâu rồi không gặp.” Chị gái ma thần cười nói.

Mọi người đang trò chuyện, bỗng nhìn về phía hai người họ. Lâm Phàm nhìn thấy hai người đi đến, mỉm cười nói: “Lâu rồi không gặp.”

Trước kia, em gái ma thần rất tự tin với chuyện mình có thể tìm lại đồ của mình, nhưng sau này, cô ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí không muốn nói nhiều nữa.

Cô ta chỉ hy vọng, chị gái đừng lại đốt lên hy vọng cho em, dù sao tuyệt vọng nhiều lần như vậy rồi, em không chịu đựng nổi đâu.

Mộ Thanh ung dung đối mặt với tình huống trước mắt.

Lại xuất hiện hai người đẹp.

Ánh mắt thản nhiên của cô liếc về phía Lâm Phàm, hàm ý trong mắt rất thú vị, dường như đang nói, không tệ, toàn quen người đẹp, hơn nữa còn là người đẹp xuất sắc.

“Vợ à, bọn họ đều là bạn của anh.” Lâm Phàm cười nói.

Mộ Thanh nhẹ giọng nói: “Em biết.”

Đối với Mộ Thanh, giữa cô và Lâm Phàm không có phải kiểu tiếp xúc vô cùng thân mật, ví dụ như khoảng cách tiếp xúc. Nhưng sau khi bị đối phương gọi một tiếng vợ ơi, rồi một tiếng vợ à, bất kỳ cô gái nào cũng đều sẽ có sự biến đổi ngầm trong lòng.

Cảm giác của cô với Lâm Phàm rất tốt.

Nếu sau này thật sự ở bên nhau, cô cũng sẽ bằng lòng.

Ông Trương vẫy vẫy tay với em gái ma thần: “Lâu rồi không gặp.”

Hàn Yên nói một cái kỳ lạ: “Xem ra các người đều rất thân quen, thế mà lại quen biết nhiều người đẹp như vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận