Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 678: Yêu chủ... mày quá yếu (2)

Yêu chủ... mày quá yếu (2)

Một trận chiến kinh động đất trời bùng nổ.

May mắn có lão cư sĩ Vân Tường có thể chống lại sự tồn tại cuối cùng, bọn họ vẫn cho rằng Hoàng đế hiện tại chính là Yêu Đế, đầu sỏ gây nên vấn đề yêu quái hoành hành.

Khi đám người họ trăm cay nghìn đắng chém chết Yêu Đế, nghĩ tới hòa bình sắp sửa đến rồi, thì phát hiện sự việc cũng không phải như vậy.

Hoàng đế quả thật là Yêu Đế, nhưng cũng không phải Yêu Đế thật.

Yêu chủ vẫn núp ở hậu cung xuất hiện.

Khi Thần Uy hầu nhìn thấy Yêu chủ, kinh hãi đến mức liên tục lui về sau.

"Thái thượng hoàng..."

Thần Uy hầu là người bình thường, vì nhận được sự tán thưởng của Thái thượng hoàng mới được phong làm Hầu gia, đồng thời cũng là người quan trọng nhất của đời Thần Uy hầu này.

Giống như người chỉ dẫn, ân sư.

Hắn luôn luôn nhớ rõ, khi Thái thượng hoàng lâm chung nói với hắn, tận tâm tận chức, vì dân vì nước, quốc gia này cũng chỉ có thể dựa vào ngươi, chớ khiến trẫm thất vọng.

Nhưng hiện tại không ngờ...

Đầu sỏ gây tội vậy mà chính là người hắn coi là ân sư, Thái thượng hoàng.

"Thần Uy hầu, ngươi muốn tạo phản sao?" Thái thượng hoàng trầm giọng nói.

Đến từ sự ảnh hưởng đã từng, Thần Uy hầu lập tức quỳ xuống mặt đất, "Vi thần không dám..."

Nhưng rất nhanh.

Thần Uy hầu ngẩng mạnh đầu, máu tươi phủ kín hai mắt, ngược lại không yếu chút nào, ngập tràn ánh sáng nói, "Ngươi không phải Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng đã bị mấy con yêu quái đáng hận các ngươi đoạt xác, ngươi là yêu quái, nếu là Thái thượng hoàng, tuyệt đối sẽ không cho phép dân chúng hãm sâu trong cảnh nước sôi lửa bỏng, càng không cho phép yêu quái hoành hành không cớ, làm hại khắp nơi."

Lão cư sĩ Vân Tường nói, "Tên đó xác thật đã không phải Thái thượng hoàng, ta có thể cảm nhận được, trên người hắn tỏa ra yêu khí vô tận, cường đại hơn rất nhiều so với bất cứ con yêu quái nào."

"Ha ha ha, không sai, trẫm xác thực đã không phải Thái thượng hoàng trong mắt các ngươi, mà là Yêu chủ, thân thể con người quá yếu, cho dù thực lực có cao thâm thì cũng khó thoát khỏi sự bào mòn của thời gian, trẫm thân là hoàng đế đầu tiên của Cổ Vọng, sao có thể chết đi như vậy được." Yêu chủ nắm chặt nắm đấm, "Các ngươi hãy nhìn cho thật kỹ, trẫm đã trường sinh bất lão, có được sức mạnh vô địch, không ai có thể cản được đường của ta."

Một loại uy áp rất mạnh đè ép trên người tất cả bọn họ.

Đè ép tất cả mọi người khiến không ai có thể thở nổi.

Vẻ mặt lão cư sĩ Vân Tường nghiêm túc, tức giận nói, "Đi, đi mau, tới trấn Thanh Dương, nơi đó có một con đường sống."

Không cần ra tay cũng biết được Yêu chủ trước mặt mạnh tới mức nào.

Hắn từ mấy chục năm trước nuốt tinh thể của yêu ngàn mặt, thực lực đã là mạnh nhất trong số người ở đây, càng có thể cảm nhận được Yêu chủ trước mặt này mạnh đến thế nào.

Cho dù đám người họ đông đúc khí thế mạnh mẽ có bản lĩnh như thế nào.

Kết quả vẫn giống nhau.

"Lão cư sĩ Vân Tường, chúng ta còn chưa giao thủ với nó, không cần thiết phải sợ hãi như vậy." Có người nói.

"Không sai, chúng ta đến cả con của nó cũng đã giết rồi, tại sao phải sợ lão già nó chứ."

"Liều mạng với ngươi."

Khí thế của mọi người tăng vọt, không do dự chút nào.

Thần Uy hầu nghiêm túc nói, "Đều đi."

Lão cư sĩ Vân Tường đánh một chưởng tới hướng Yêu chủ, tiếp theo đó vung một cánh tay lên, dẫn mọi người bay lên trời, bay về phương xa.

"Yêu chủ, ngươi dám can đảm thì theo chúng ta đi."

Yêu chủ liên tục cười lạnh, coi thường đám người ô hợp này, "Tới đây rồi còn muốn đi, ta thấy các ngươi đang nằm mơ rồi."

...

Trấn Thanh Dương.

Lâm Phàm một mình một người, Thanh Liên đã đi rồi, anh cảm giác bên người thiếu đi rất nhiều niềm vui, cuộc sống hàng ngày giống như xưa, nhưng hiện giờ có sự thay đổi, trồng trọt, sau đó tuần tra, rồi tới trước bia mộ của Thanh Liên, quét dọn mộ của Thanh Liên, tặng chút đồ ăn.

Buổi trưa.

Anh đi dạo trong trấn, mỉm cười chào hỏi những người đi ngang qua, đám dân chúng trong trấn đều biết tì nữ bên cạnh trưởng thôn đã mất rồi, bà Thanh Liên có địa vị rất cao trong trấn đã mất rồi, trong lòng trưởng thôn khẳng định rất khó chịu.

Đám dân chúng đều rất nhiệt tình chào hỏi Lâm Phàm, bất kể là ai chỉ cần rảnh rỗi sẽ giữ Lâm Phàm lại cùng nói chuyện, lo sợ trưởng thôn sẽ thấy cô đơn.

Lâm Phàm đứng trước một quầy hàng, nhìn đến mức nhập thần, tiếp theo đó mỉm cười lắc đầu, vốn định mua cái kẹp tóc cho Thanh Liên theo thói quen, sau đó mới nghĩ tới Thanh Liên đã ra đi rồi.

Lắc đầu rời khỏi quầy hàng.

Đi!

Đi tiếp!

"Công tử..."

Một âm thanh truyền tới.

Lâm Phàm nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, quay đầu thật mạnh nhìn lại, phát hiện không phải Thanh Liên, mà là một nhóm các cô gái nhỏ đứng nơi đó.

"Các cô đang làm gì vậy?" Lâm Phàm cười hỏi.

"Công tử, bọn ta muốn làm tì nữ của ngài."

Nhóm các cô gái trẻ này vô cùng kính yêu bà Thanh Liên, đồng thời cũng rất kính trọng trưởng thôn Lâm, trước kia khi các cô còn nhỏ, bà Thanh Liên rất thích kể cho các cô nghe những sự tích trước kia của trưởng thôn Lâm.

Các cô cũng không hiểu gì, nhưng mỗi lần đều có thể nhìn thấy được ánh sáng trong mắt bà Thanh Liên.

Đó chính là anh mắt của sự sùng bái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận