Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 426: Một ngày cuối cùng trước khi xuyên không

Sau đó.

Ông ta đi đến phòng giám sát chờ đợi.

Vào thời điểm này, ông ta tuyệt đối sẽ không thả lỏng.

Bất kể thế nào cũng phải tìm ra vị trí của hội Ám Ảnh.

Vốn nghĩ là hội Ám Ảnh và Tà Vật không có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng mà căn cứ vào một số chuyện đằng sau có thể biết được, giữa hội Ám Ảnh và Tà Vật có mối rất nhiều mối liên kết với nhau, rất có thể là có hợp tác.

Trong mắt Độc Nhãn Nam.

Chuyện này quả thật là phần tử cặn bã trong loài ngoài.

Hiện tại ông ta vô cùng muốn biết địa điểm của hội Ám Ảnh. Nhìn hình ảnh trên thiết bị giám sát, đã rời khỏi thành phố Duyên Hải, mọi thứ đều rất bình thường, không có xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Nhưng tình hình cụ thể như thế nào.

Vẫn không thể nào biết được.

Kim Hòa Lị giẫm giày cao gót đi tới, trầm giọng nói: “Tôi cho rằng cách nghĩ của anh sẽ không thành công. Bọn chúng không hề quan trọng đối với hội Ám Ảnh. Tôi nghĩ kết quả của bọn chúng sẽ bị diệt khẩu.”

“Tôi biết, nhưng tôi bằng lòng cược một lần.” Độc Nhãn Nam nói.

Kim Hòa Lị nói: “Nếu như không bao lâu nữa, bọn chúng xảy ra chuyện, anh cho là bộ phận chúng ta có kẻ phản bội không?”

Độc Nhãn Nam nói: “Không dễ nói, nhưng không thể sơ suất. Bởi vì máy bay trực thăng rời khỏi thành phố Duyên Hải, không chỉ có chúng ta biết, chỉ cần quan sát chúng ta, thì có thể phát hiện tình hình ở đây.”

Ngay tại lúc này.

Có nhân viên giám sát nói: “Lãnh đạo, máy bay trực thăng không người lái bị Tà Vật Phi Cầm va chạm, đã bị phá hủy.”

Độc Nhãn Nam mặt không chút thay đổi.

Hiển nhiên sớm đã biết sẽ như vậy.

Chỉ là ông ta không ngờ rằng, mình lại cược thua rồi, người của hội Ám Ảnh là trực tiếp diệt khẩu.

Nhưng rất nhanh.

Ông ta lại phát hiện tình hình không đúng.

Máy định vị đang di chuyển.

“Cơ hội tốt.”

Độc Nhãn Nam nhìn thấy tình hình này thì vui mừng trong lòng. Xem ra Tà Vật Phi Cầm kia đã nuốt hai người đó, máy định vị lưu lại trong cơ thể Phi Cầm. Nếu như dựa vào tình hình này, có lẽ có thể phát hiện được vị trí chưa từng biết đến.

Chỉ là…

Ông ta không nói gì thêm.

Với tình hình trước mặt, cho dù biết được địa điểm ở đâu, ông ta cũng không thể qua đó. Với thực lực của bộ phận đặc biệt thành phố Duyên Hải, không thể làm được điều này. Nếu như thông báo cho tổng bộ, vậy chính là nói cho kẻ phản bội biết, chúng ta đã biết được địa điểm bí mật.

E là sẽ đổi chỗ trước.

Độc Nhãn Nam từng nói, ông ta có thể trở thành người đứng đầu của bộ phận đặc biệt, thật sự là vì đầu óc có đủ trí thông minh.

Máy định vị cho thấy điểm đó vẫn đang di chuyển.

Xem ra chặng đường có hơi xa, trong một lúc không thể nào đến nơi được. Nhưng mà ông ta có thời gian, phải đợi để biết địa điểm của bọn họ ở đâu rồi mới quyết định nên làm gì được.

Một mình một ngựa đi qua đó là chuyện không thể nào.

Lôi kéo hết tất cả cao thủ của thành phố Duyên Hải càng là chuyện không thực tế.

“Có cần giả vờ thông báo với cấp cao nào đó của Hạ Đô không? Nếu như ông ta là kẻ phản bội, chắc chắn sẽ lập tức thay đổi vị trí của mục tiêu, từ đó sẽ có thể chắc chắn là có phải anh ta làm không.”

Độc Nhãn Nam sờ cái đầu lông xù của mình, ngày càng cảm thấy bản thân quá thông minh.

Hôm nay ông ta sẽ không đi đâu cả.

Ông ta sẽ ngồi canh giữ ở đây.

Mục đích rất đơn giản.

Độc Nhãn Nam tôi có phải cược cả thân phận của mình thì cũng phải moi ra mấy kẻ phản bội đáng ghét các người.

Trong nhà.

Reng reng!

Tiểu Bảo gọi điện đến.

Chuông điện thoại vang lên, nhưng không có ai nghe máy.

Lâm Phàm vẫn còn đang hôn mê.

Còn ông Trương đang ngủ say thì lại mắt điếc tai ngơ, cho dù là nghe thấy cũng xem như là tiếng nhạc trong giấc mơ.

Tà Vật Công Kê thở dài.

Nó cảm thấy cuộc sống tương lai của đó tràn đầy nhân tố không ổn định.

Hai con người mà nó đang làm nội ứng có gì đó không đúng. Trước kia nó đã phát hiện hơi có vấn đề, nhưng nó vẫn luôn không để trong lòng. Sau khi tiếp xúc một thời gian, nó phát hiện ra vấn đề ngày càng nghiêm trọng.

Thậm chí độ khó của việc làm nội ứng cũng tăng lên, nên yêu cầu đối với nội ứng như nó cũng tăng cao lên rất nhiều.

Buổi chiều.

“Trời sáng rồi sao?”

Lâm Phàm dụi mắt, ngáp một cái, ngồi trên giường với vẻ mặt mơ màng. Anh ta cảm thấy rất kỳ lạ, giống như là đã ngủ rất lâu rồi, có cảm giác không nói nên lời.

“Ông Trương, tỉnh dậy đi…”

Theo tiếng gọi của Lâm Phàm, ông Trương mơ màng tỉnh dậy: “Lâm Phàm, cậu tỉnh rồi à.”

Dường như ông ta đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Ông Trương lật người, đến bên cạnh Lâm Phàm nói: “Cậu thấy thế nào? Lúc châm cứu cho cậu, tôi đã rất nghiêm túc đấy. Hình như khả năng châm cứu của tôi đã tiến bộ nên tôi đã phát huy hết.”

“Không tệ, bây giờ tôi cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, vô cùng thông suốt.” Lâm Phàm nói.

Anh ta tin tưởng khả năng của ông Trương nhất.

Cho dù người khác không tin, anh ta cũng sẽ mãi mãi tin tưởng người này.

Lâm Phàm xuống giường vuốt đầu gà mái: “Thật là ngoan, hôm nay tao và ông Trương sẽ ăn ít một quả, nấu cho mày một quả trứng gà, chia cho mày một quả nhé.”

Vẻ mặt của Tà Vật Công Kê ngây ra nhìn đối phương, trong lòng nghĩ, tao rất cảm ơn mười tám đời tổ tiên nhà mày.

Loài người thật đáng sợ.

Nó là một Tà Vật Công Kê, nó không bao giờ làm công việc đẻ trứng, nhưng vì để lấy lòng loài người ngu ngốc, nó thay đổi kết của cơ thể mình, đẻ ra những quả trứng được xem là con của nó. Ăn con của mình là chuyện độc ác đến mức nào chứ, đến Tà Vật cũng không thể nào làm ra được, nhưng loài người lại ép buộc nó.

Chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến cơ thể và tâm trí của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận