Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 652: Anh Ngô, cứu tôi!

Anh Ngô, cứu tôi!

Ban đêm!

Các ngôi sao trên bầu trời rất sáng.

Lâm Phàm và ông Trương nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời đêm, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Ông Trương nói: "Bầu trời thật là đẹp."

Lâm Phàm nói: "Đúng vậy."

Ông Trương nói: "Tôi muốn có những ngôi sao."

Lâm Phàm nói: "Tôi muốn hái cho ông, nhưng hình như hơi cao thì phải, chi bằng tôi thử nghiệm một tý có được không

"Tôi nói đùa thôi, những ngôi sao nằm trong vũ trụ, giáo sư Tinh Không đã nói với tôi, ngôi sao nhìn có vẻ hơi nhỏ, nhưng kỳ thật là rất lớn, mà lại cách chúng ta rất xa." Ông Trương nói ra.

"Tôi thử một lần, lỡ như thành công thì sao." Lâm Phàm đúng là yêu mến ông Trương sâu đậm đấy, không phải người khác có thể sánh được, chỉ thấy Lâm Phàm đứng dậy, khom hai chân xuống, sau đó một tiếng ầm vang lên, tựa như một ngọn pháo bắn cao chót vót, trực tiếp lao lên bầu trời, biến mất không thấy tăm hơi.

Bọn người Độc Nhãn Nam nghe thấy âm thanh này, vội vàng hoảng sợ đứng dậy xem xét.

"Cậu ấy ở đâu rồi?"

"Đây rốt cuộc là tình huống gì đây chứ."

Ông Trương ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nói: "Cậu ta nói muốn giúp tôi hái ngôi sao, nói muốn thử một lần."

"Chao ôi, đây rốt cuộc là nghĩ cái quái gì vậy chứ, thật sự là gặp quỷ rồi."

Độc Nhãn Nam che mặt, phải biết rằng nếu như bọn họ không phải bệnh nhân tâm thần thì biểu hiện đó đều rất bình thường. Nhưng điều đáng nói là bọn họ lại chính là bệnh nhân tâm thần, đó cũng là có lý do nhất định. Thử nhìn tình huống hiện tại này xem, đây có thể là việc do người bình thường làm ra à.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống, Độc Nhãn Nam nhìn thấy tình huống này, sắc mặt sợ hãi, trực tiếp lôi kéo ông Trương lui về sau, dự cảm không ổn.

Ầm ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa.

Phạm vi xung quanh Lâm Phàm rơi xuống đất phát sinh vụ nổ kinh người, bùn đất bay ngợp trời, hình thành sóng xung kích thổi tới khiến tất cả mọi người có chút đứng không vững, có thể gọi là khủng bố, muốn đứng vững cũng khó.

Bọn người Độc Nhãn Nam lại có lý giải sâu sắc đối với thực lực của Lâm Phàm, thật sự quá mạnh mẽ. Nếu như là bọn họ rơi xuống từ nơi cao như vậy, kết quả sau cùng chính là thịt nát xương tan, ngay cả một cơ hội sống sót cũng không có.

"Ông Trương, thật sự rất cao, tôi đã nhảy đến vị trí rất cao rồi nhưng vẫn không thể chạm đến." Lâm Phàm tiếc nuối nói.

Ông Trương nói: "Được rồi, tôi biết rõ rất khó lấy được cái này, ban nãy tôi chỉ tùy ý nói mà thôi, cậu không cần để ở trong lòng.

"Được rồi." Lâm Phàm bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn ngôi sao, anh đã nhớ kĩ mấy ngôi sao này, không thể lấy được ngôi sao không phải do khoảng cách quá xa, mà là anh không đủ mạnh.

Chỉ khi thực sự mạnh, như vậy thì có thể lấy được ngôi sao rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại...

Ban đêm ở núi Trường Bạch sương trắng mênh mông, Lâm Phàm trong lúc đó không thể giải thích được tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, cảm ngộ thiên nhiên, các hạt năng lượng lang thang giữa trời đất, giống như bị hấp dẫn, chậm rãi chảy vào trong cơ thể của Lâm Phàm.

"Cậu ấy đang làm gì vậy?" Đại sư Vĩnh Tín tò mò hỏi.

Độc Nhãn Nam trầm tư nói: "Không biết, nhưng tư thế này khiến cho người khác cảm giác rất quái dị, tôi nghĩ tuyệt đối không đơn giản như vậy."

"Tu luyện sao?" Đại sư Vĩnh Tín hỏi.

Bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua bộ dáng tu luyện của Lâm Phàm, đối với điều này cảm thấy rất ngạc nhiên. Chỉ là bọn họ xem không hiểu phương thức tu luyện của Lâm Phàm, nói thật, có loại cảm giác là lạ, hơn nữa cũng không cảm giác được có bất kỳ dao động sóng năng lượng nào.Bọn họ làm sao có thể lý giải được phương thức tu luyện của Lâm Phàm.

Đó là khí công cao thâm, cảm ngộ bản chất của trời đất.

Cũng không phải ai cũng có thể hiểu được.

Ở phương hướng rất xa.

Nhiệt độ cực nóng giống như hình thành Liệt Hỏa Địa Ngục cháy bừng bừng vậy.

"Hỏa Ma, vậy mà thật sự có Địa Tâm Chi Hỏa tu luyện thành Hỏa Ma, thật là kỳ tích."

Mục Hạo đứng ở trên nhánh cây, nhìn xem Hỏa Ma, lộ ra vẻ mặt vui mừng. Vào thờiđiểm ban đêm, Hỏa Ma xuất hiện, nhiệt độ cực nóng lan tỏa ra xung quanh, anh ta là người đầu tiên cảm nhận được Hỏa Ma mặt không thay đổi nhìn những người này trước mắt, ngọn lửa ở trên người nhảy lên, đối với nó mà nói, nó đã biết từ lâu rằng có người đang theo dõi dòm ngó nó.Ngô Thắng nhíu mày, thực lực Hỏa Ma rất mạnh, một khi giao chiến, chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi, chỉ là Mục Hạo hiển nhiên không có để ý đến những món đồ chơi này.

"Mục Hạo, cậu cũng không phải đối thủ của Hỏa Ma." Ngô Thắng nói ra.

Mục Hạo cười nói: "Ngô Thắng, đây là do tôi phát hiện, anh cũng đừng xen vào việc của người khác, bản thể của Hỏa Ma là viên Địa Tâm Hỏa Hạch kia ở trong cơ thể nó."

Ngô Thắng không nói thêm gì, người của anh ta cũng không có đi theo anh ta, mà là để bọn họ phân tán ở núi Trường Bạch tìm kiếm các loại bảo bối, đối với anh ta mà nói, những bảo bối kia mới là trọng yếu nhất.

Mục Hạo chỉ vào Hỏa Ma nói: "Mày không sai, có thể bị tao nhìn trúng, là vận khí của mày, đợi lát nữa tao sẽ trấn áp mày hoàn toàn, đoạt được hỏa hạch trong cơ thể của mày, nếu như bây giờ mày chủ động nộp hỏa hạch ra, còn có thể giữ lại một mạng."

Nói chuyện quá phách lối rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận