Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 870: Chị gái ma thần: Có thể giúp tôi một chút không

Chị gái ma thần: Có thể giúp tôi một chút không

Lời nói của anh, khiến mọi người xung quanh hoảng sợ đến sắc mặt thay đổi.

Không nghĩ tới lại có người chủ động thách thức tổ tiên đại năng của Long tộc.

Đây là tự tìm cái chết.

"Láo xược!"

Long Viên tức giận gầm hét lên lần nữa:

"Tổ tiên tộc tôi đâu phải là người cậu có thể khiêu chiến.

"Câm miệng!" Đại năng truyền âm.

Long Viên rụt đầu tựa như con rùa đen, không dám có bất cứ hành động càn rỡ nào, tổ tiên đại năng đều đã mở miệng khiển trách ông ta, ông ta đâu dám càn rỡ.

Nếu thật sự cãi lại.

Sợ rằng sẽ phải chết.

"Cậu rất kỳ quái, trên người cậu có hơi thở không tầm thường, ừ... rốt cuộc là huyết mạch của tộc nào, cổ xưa, trong truyền thuyết?"

"Được, bổn tọa sẽ đích thân tới, xem thử rốt cuộc cậu là huyết mạch của tộc nào lưu lạc ở chỗ này."

Đại năng Long tộc nghi ngờ Lâm Phàm không phải người hành tinh của này.

Nhất định là có huyết mạch đặc biệt.

Nếu không thì làm sao có thể lợi hại như vậy.

“Tôi chờ ông.”

Lâm Phàm mong chờ được gặp mặt đối phương.

Anh đã rất lâu không gặp được cường giả, đương nhiên cũng không được bàn bạc với cường giả, dần dần, ánh sáng của lá bùa trở nên yếu ớt, từ từ tan biến, sau đó chậm rãi rơi xuống tay Long Viên.

“Đây là?”

Long Viên cúi đầu nhìn lá bùa trong lòng bàn tay, trong đầu tràn đầy nghi vấn, cho dù là tổ tiên giáng thế, cho dù không phải chân thân, cũng không phải ai cũng có thể ngăn cản, nhưng chuyện gì thế này?

Đùa tôi sao?

Tôi vô cùng tin tưởng ngài, thế mà ngài lại làm tổn thương trái tim tôi, nói thật, nếu không phải ngài là tổ tiên của tôi thì tôi thật sự rất muốn tức giận ngay tại đây, ngài làm thế mà được à?

Không thấy trước kia tôi ỷ vào sự tồn tại của ngài, vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì sao.

Tiêu rồi.

“Ông ta rất mạnh.” Lâm Phàm nhìn đám người Long Viên, anh khen ngợi tổ tiên của bọn họ.

Khuôn mặt già nua của Long Viên nghẹn đến đỏ bừng, cuối cùng gật gật đầu.

“Ừ, rất mạnh.”

Ông ta còn có thể làm gì, chỉ có thể đồng ý với lời Lâm Phàm nói, về phần trước đây ông ta có ý nghĩ muốn chống lại Lâm Phàm, nhưng sau khi chứng kiến cảnh Lâm Phàm và tổ tiên toàn năng của mình bất phân thắng bại, ông ta đã không còn bất kì ý nghĩ nào nữa.

Thực sự nhận thua, không còn ý kiến gì khác.

Lâm Phàm đi tới trước mặt Long Viên, tình huống lúc đầu khiến anh không có ấn tượng tốt với Long Viên, nhưng vị tổ tiên kia lại khiến Lâm Phàm cảm nhận được niềm vui chiến đấu, thái độ của anh với Long Viên cũng có chút thay đổi.

“Ông ta là người thân của ông?”

Long Viên giống như một con rùa con, lặng lẽ gật đầu: “Ừ, là tổ tiên của tôi.”

“Tôi rất mong được đánh một trận với tổ tiên của ông.” Lâm Phàm chờ mong nói.

Vừa rồi đối phương vẫn chưa hiện ra chân thân, thực lực bị hạn chế, không thể phát huy hết thực lực, đây là điều duy nhất Lâm Phàm cảm thấy đáng tiếc.

Chiến đấu sảng khoái phải là hai bên cùng phát huy hết thực lực.

Ánh mắt Mặc Võ nhìn Long Viên lộ ra sự vui vẻ.

Chung quy lại chỉ có ăn đòn mới hiểu được trình độ của bản thân, lúc bắt đầu điên cuồng ngang ngược bao nhiêu, cho dù thực lực của anh ta và Long Viên tương đương cũng chẳng thể nói lên được điều gì, dù sao thì trong tay đối phương cũng có thứ đồ uy lực lớn, ngang ngược một chút cũng là chuyện rất bình thường.

“Thành phố tôi ở đột nhiên có tuyết, là ông làm sao?” Lâm Phàm hỏi.

Long Viên nghe vậy, trong lòng đầy kinh ngạc, nếu để cho đối phương biết ý định ban đầu của ông ta là tiêu diệt loài người bọn họ, chắc chắn sẽ bị trả thù, vì vậy vội vàng giả vờ như không biết.

Không phải tôi làm.

Tôi chẳng làm gì hết.

Đừng vu oan cho tôi.

Tôi chỉ là người qua đường, vừa đặt chân đến đây, chưa quen với nơi này, làm sao có thể là tôi làm được.

“Kỳ lạ, vậy rốt cuộc là ai? Rõ ràng mình đã cảm nhận được.” Lâm Phàm suy nghĩ, sau đó rơi vào nghi hoặc, rõ ràng anh đã cảm nhận được sức mạnh đó, hơn nữa vừa rồi cũng đã bị phá hủy, nhưng đối phương lại nói không phải ông ta làm, vậy anh chỉ có thể đi nơi khác tìm.

“Được rồi, tạm biệt.”

Anh khua tay, đi sang hướng khác.

Nhìn bóng dáng Lâm Phàm rời đi, Long Viên hung hăng thở dài một hơi, sau đó tức giận thì thào: “Đồ chuột nhắt ngang ngược, khinh người quá đáng, đợi tổ tiên tôi đến, nhất định sẽ bắt cậu trả giá.”

Ông ta không cam lòng, vẫn đang vô cùng phẫn nộ.

Vào lúc Mặc Võ đang muốn nói gì đó.

Lâm Phàm lại xuất hiện trước mặt bọn họ.

Long Viên sửng sốt vội vàng im bặt.

Tôi cái gì cũng chưa nói.

Còn có… Tai của cậu cũng không thính như vậy chứ, nói nhỏ thế cũng có thể nghe thấy sao?

Long Viên âm thầm thề rằng, tôi đã nhún nhường đủ rồi, nếu cậu còn dám làm nhục tôi, Long Viên này cho dù máu nhuộm đầy trời, cũng sẽ liều mạng với cậu đến cùng.

“Ông có biết còn nơi nào có cường giả không?”

“Tôi không cảm nhận được khí tức của họ.”

Lâm Phàm dò hỏi.

Long Viên lắc đầu đáp: “Không biết.”

“Thôi, làm phiền rồi.” Lâm Phàm mỉm cười, vẫy tay với bọn họ rồi rời đi.

Cho đến lúc này.

Long Viên mới sâu sắc hiểu được, sâu trong lòng ông ta, đối phương đã để lại bóng ma lớn thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận