Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1297: Tôi thật sự rất vội, hy vọng nhanh nhanh chút

Tôi thật sự rất vội, hy vọng nhanh nhanh chút

Phì!

Phì!

Ma thú cấp thánh chết một cách nhục nhã nhất thế giới đã xuất hiện.

Lâm Phàm đâm ba phát nát ba cái đầu, trực tiếp giết chết Thánh Long, hơn nữa, đây còn là một cây giáo dài bình thường nhất, có thể thấy ở bất cứ đâu trong quân đội. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, sợ là sẽ không có ai tin.

Rầm!

Cơ thể khổng lồ của Thánh Long ngã rầm xuống đất, mặt đất đều chấn động.

Yên lặng!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.

Hai con ma thú cấp thánh đứng bên cạnh Thánh Long trợn tròn mắt, nhìn một màn trước mặt mà như nhìn thấy quỷ.

Là giả nhỉ.

Đây đều là giả nhỉ.

Đó chính là Hoàng Kim Thánh Long ba đầu đó.

Đừng nói bọn nó không tin, ngay cả đại quân thú triều chuẩn bị tấn công kia cũng đang ngây ngốc ra tại chỗ. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ, hoàn toàn không phản ứng lại được.

Đối với bọn chúng.

Đây quả thật là như nằm mơ vậy.

Không… ngay cả nằm mơ cũng không dám diễn như vậy.

Lâm Phàm cắm cây giáo xuống đất, chậm rãi nói: “Bọn mày còn không đi sao? Nếu như còn không đi, vậy thì đừng trách tao đấy.”

Lời anh vừa dứt.

Ngay lập tức nhốn nhào lên.

Đại quân thú triều phát ra tiếng động vô cùng lớn, kẻ chạy trốn đầu tiên chính là hai con ma thú cấp thánh kia.

“Làm phiền rồi!”

“Xin lỗi!”

Bọn chúng đều có trí tuệ, một màn trước mắt đã thành ác mộng của cả đời chúng, mãi mãi không thể nào quên được.

Đặc biệt là mặt đối phương, và binh khí đã giết chết Thánh Long, sẽ là cấm kỵ trong giới ma thú.

Cây giáo dài đẫm máu tươi của Thánh Long.

Đã trở nên không còn bình thường.

Tuy rằng nguyên liệu chế tạo đơn giản, cũng không có thứ gì đặc biệt, nhưng đó là cây giáo có thể chém chết Thánh Long, đẫm máu rồng.

Khủng bố như vậy!

Thú triều rút đi.

Thánh Long bị giết, hai con ma thú cấp thánh tháo chạy, đã gây ra động tĩnh không tầm thường. Đám ma thú nhỏ đi theo các đại ca ma thú công thành nhìn thấy tình huống này, thì chạy vô cùng nhanh.

Đùa à.

Đều đã tới mức này rồi, còn có ai dám cản gan làm càn, không có sự dẫn dắt của đại ca, bọn chúng chỉ là những đứa nhỏ mờ mịt, đừng nói là đối mặt với Lâm Phàm, cho dù là những cảnh vệ của thánh phố Thiết Dung kia, bọn chúng cũng không thể đối phó được.

Trên tường thành.

Chủ thành và nhóm ma pháp sư kia đã sớm ngây ngốc.

Sửng sốt đứng đó, nhìn tình hình ở phía xa. Thú triều vốn rậm rạp, chi chít, đã sớm giải tán ngay tức khắc, giống như một đám trẻ con kết bạn mà đi, chuẩn bị tìm người báo thù, cuối cùng đứa cầm đầu bị người ta ném trên đất.

Rắn mất đầu, chỉ còn lại một đám ô hợp.

“Tôi không nằm mơ chứ.” Chủ thành lẩm bẩm.

Ma pháp sư nói: “Không có, đây không phải là mơ. Nếu như là mơ, tôi nguyện cả đời này đều không tỉnh lại.”

“Khó mà tin được.”

“Đây là trận chiến cấp bậc sử thi, có thể lưu truyền muôn đời, mãi mãi đều không thể khiến người ta quên đi.”

“Xin chào, thú triều đã rút rồi. Những chuyện tôi vừa hỏi ông, chắc có thể thực hiện được rồi nhỉ, cửa hàng có thể mở cửa được rồi chứ?” Lâm Phàm về lại đầu tường, mỉm cười hỏi. Anh thật sự rất vội, chỉ muốn mua đồ cho xong, rồi quay về sớm, chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Khả Lam đáng yêu.

Chủ thành lúc này phát hiện Lâm Phàm đứng bên cạnh, rõ ràng là đã bị dọa hết hồn.

Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Đúng rồi.

Mình có gì mà phải sợ chứ.

Người trước mặt này chính là anh hùng của thánh phố Thiết Dung bọn họ.

Trước đó lại xem đối phương là một người dân bình thường, quả thật là mù mắt.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Chủ thành kinh hãi hỏi.

Lâm Phàm nói: “Tôi là Lâm Phàm, tới thành phố Thiết Dung để mua đồ, thật sự rất quan trọng. Bây giờ nguy hiểm đã kết thúc, những cửa hàng đóng cửa đó chắc là đã có thể mở cửa được rồi nhỉ, tội thật sự rất vội.”

Anh nói rất nghiêm túc, chỉ mong đối phương có thể hiểu, rồi sau đó giúp anh, anh không có ý gì khác.

Chỉ là rất đáng tiếc… chủ thành đang chìm trong sự kinh hãi, rõ ràng là không xem sự vội vã của Lâm Phàm là thật sự đang rất vội vã.

“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu toàn bộ thành phố Thiết Dung. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên, cậu chính là anh hùng của đế quốc Lan Nguyên.” Chủ thành cũng không phải là kẻ ngốc. Tình huống trước đó đều thấy trong mắt, ba phát giáo đâm xuyên đầu Thánh Long, đó là chuyện mà con người có thể làm được sao?

Có lẽ cho dù là nhân vật anh hùng cấp bậc sử thi đến, thì cũng không thể làm được chuyện này.

Lâm Phàm nói: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi chỉ muốn những cửa hàng đó nhanh mở cửa, tôi cần phải tổ chức sinh nhật cho Khả Lam đáng yêu của tôi, muốn mua một chiếc bánh kem, một bộ váy công chúa thật đẹp. Ông là chủ thành, có thể bảo những cửa hàng đó mở cửa không?”

Tất cả mọi thứ anh làm, đều là vì hy vọng những cửa hàng kia có thể mở cửa sớm chút, không có ý gì khác.

Bây giờ sắc trời đã không còn sớm.

Cứ tiếp tục chậm trễ nữa, e là thật sự về không kịp.

“Được, không vấn đề gì, bây giờ tôi sẽ bảo người chuẩn bị.” Chủ thành đã bình tĩnh lại, biết Lâm Phàm có lẽ là thật sự có chuyện, ông không kéo dài nữa, vội vàng kêu người sắp xếp.

Bánh kem?

Bộ váy công chúa thật đẹp?

Đều không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận