Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 971: Tôi không chào đón mấy người cho lắm

Tôi không chào đón mấy người cho lắm

Đám người mặc trang phục Giam Thính Tư, cưỡi ngựa, vẻ mặt lạnh lùng xuyên quan con đường bên trong thành, dân chúng đều né qua một bên, x́ì xào bàn tán, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này.

Trong ḷòng suy nghĩ, nhất định đă xảy ra chuyện lớn.

"Tiếp tục nhanh chóng lên đường."

Vương Trung tự ḿnh dẫn đội, hắn biết rõ ý của Thánh Thượng, Lâm phủ Tử Sơn không thể tồn tại, bất kể Nhị Thánh có ở đó hay không, Lâm phủ Tử Sơn đều phải bị xóa sổ.

Lại qua một khoảng thời gian nữa.

Tử Sơn, Lâm phủ.

"Không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, có rất nhiều người lạ đang lên núi." Trương Tứ đă từng rơi vào trong bồn cầu kinh hoảng gào thét, dùng cả ḅ, lăn cũng phải đi t́m lăo gia.

Hàn Yên nghe thấy tiếng gào thét, trái tim liền run lên.

Cuối cùng vẫn tới rồi sao?

Nàng ta vẫn luôn chờ đợi, hi vọng tất cả đều có thể b́ình an, nhưng hiện giờ xem ra đều do nàng ta nghĩ quá nhiều rồi.

Thiên Địa Nhị Thánh khi biết được chuyện này âm thầm thở dài, hà tất phải làm vậy chứ? Nhưng bọn họ cũng biết, đây đều là ý chỉ của hoàng triều, xem ra lần du ngoạn đó cuối cùng đã dẫn tới hậu hoạn rồi.

Mấy ngàn người Giam Thính Tư xuất động, đại quân đánh tới, động tĩnh rất lớn, tất cả đều là cao thủ nhất đẳng, ngày thường đều chấp hành những nhiệm vụ rất nguy hiểm, nếu không có thực lực căn bản rất khó hoàn thành.

Nguyên nhân Vương Trung dẫn theo nhiều người như vậy chính là v́ì coi trọng Thiên Địa Nhị Thánh, nếu quả thật có hai vị đó ở đây, người b́ình thường căn bản không cách nào chống lại Thiên Địa Nhị Thánh được, cho dù dẫn theo mấy ngàn người, hắn vẫn không nắm chắc được.

Tiền viện Lâm phủ.

Bàn tay của Vương Trung đặt trên cán đao, đứng ở nơi đó, lặng yên chờ đợi, trợ thủ đắc lực đứng phía sau, xếp thành một hàng, ánh mắt giống như chim ưng nh́ìn chằm chằm tất cả đám người của Lâm phủ.

Những thành viên khác của Giam Thính Tư đứng trên mái hiên, xem như đã phong tỏa toàn bộ đường ra của Lâm phủ, đến mức một con muỗi cũng không thoát ra được.

Có nô bộc cầm chổi trên tay, sợ hãi nh́ìn đám người này.

Bọn họ cảm nhận được sát ý nồng nặc trên thân những người này.

Đám người này thật sự sẽ giết người đấy.

"Lão gia đến!"

Có một nô bộc hô to.

Lâm Phàm chính là chỗ dựa trong ḷòng tất cả bọn họ, chỉ cần lão gia tới, th́ì chuyện ǵì cũng không tính là vấn đề, nhưng chẳng hiểu v́ì sao nh́ìn thấy dáng vẻ và cách ăn mặc của đám người Giam Thính Tư kia, tuy chưa từng gặp mặt lại vẫn khiến bọn họ sợ hãi như cũ.

Vương Trung chưa từng nhìn thấy Lâm Phàm của phủ Lâm, nhưng ngược lại đã từng nhìn thấy trang chủ đời trước rồi. Dáng vẻ có hơi mưu mẹo, bụng dạ cũng hình như khá là thâm sâu.

"Mấy người là ai?"

Lâm Phàm nhìn thấy mấy người này, trong lòng lại cảm thấy rất tò mò. Anh đối với người lạ lúc nào cũng là một vẻ niềm nở chào đón, chỉ cần đối phương cũng thân thiện giống như vậy, anh quả thật rất mực hoan nghênh.

Thế nhưng, tình huống hiện tại hình như lại không được thân thiện cho lắm.

"Chào các vị, có thể cảm phiền đừng đứng trên mái nhà được không, tu sửa rất cực đó."

Anh đã từng nhìn thấy cảnh người ta tu sửa mái nhà rồi, cần phải bắt một cái thang rồi từ từ leo lên, như thế rất nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ té xuống dưới.

Cho nên.

Nhìn thấy có người đạp trên mái nhà.

Tâm trạng của Lâm Phàm lại không được vui cho lắm, cứ cảm thấy khó chịu như thế nào đó.

Nhưng mà không ai nghe lời của anh nói cả.

Vốn dĩ cũng không có ai xem lời nói của Lâm Phàm ra gì cả.

"Các ngươi không nghe thấy lời của trang chủ sao?" Địa thánh thấy những người của Giám Thính Ti vẫn đứng trên mái nhà, sắc mặt của ông ta lại lạnh dần: "Thật sự là không nghe thấy, hay là muốn đợi lão phu ra tay chặt gãy chân của các ngươi?"

"Thiên thánh, Địa thánh, hai ông có biết là hoàng thượng tìm hai ông rất lâu rồi không?" Vương Trung mở miệng nói.

Lúc nói lời đó ra, Vương Trung cảm thấy oai phong lẫm liệt. Bởi vì hắn ta đứng vị trí cao nhất, hoàng thượng chính là trời, chính là tất cả. Cho dù Thiên thánh và Địa thánh là thần thoại trong giang hồ, nhưng ở trước mặt của hoàng thượng thì vẫn chỉ là nô bộc cho vua mà thôi.

Địa thánh không đếm xỉa tới Vương Trung, ánh mắt xa xăm nhìn về phía đám người đứng trên mái nhà kia nói: "Xem ra, các ngươi là muốn gãy chân mà."

Lâm Phàm là ai chứ?

Tuy ông ta gọi Lâm Phàm là trang chủ, nhưng trong lòng đã sớm xem anh như ân sư của mình rồi. n sư của ta đã mở miệng rồi, cái đám tép riu các ngươi không những không nghe, còn to gan dám làm như kiểu không nghe thấy. Người khác có thể nhịn, nhưng Địa thánh ông ta thì không thể nhịn được.

Tay đã tỏa ra một tia quyền ý.

Địa thánh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ cần đối phương còn dám không nghe thì ông ta có thể đánh gãy hết chân chó của đám người này, ngay lập tức.

Những thành viên của Giám Thính Ti đứng trên mái nhà kia đều là thuộc loại người tàn ác. Họ chính là đồ đao trong tay của hoàng thượng, giết người như ngóe, cho dù là người già trăm tuổi hay trẻ con chỉ mới lót tã cũng đều có thể xuống tay, không chút do dự. Đối diện với lời uy hiếp của Địa thánh, bọn họ không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc cảm nhận được cỗ quyền ý của người kia, trong lòng bọn họ cũng thoáng run, một cảm giác ớn lạnh xông lên đỉnh đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận