Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 536: Lùm xùm sau đó

Tâm trạng Hải Thần hoàn toàn sụp đổ. Mục đích đến thành phố Duyên Hải chính là muốn nhờ vào màn kịch một tay ông ta chống lại sự vây hãm của Tà Vật, lan tỏa ánh sáng rực rỡ của thần, thu hết vô số tín đồ.

Nhưng hiện tại… đừng con bà nó nhắc tới tín đồ, ngay cả bản thân cũng bị đánh tơi bời một trận, mặt mũi mất hết. Đáng chết, sao lại gặp phải cái tên này.

Madona đáng ghét.

Tại sao không nhắc nhở bổn thần ở đây có cái tên biến thái như vậy chứ.

Nếu như nhắc sớm, bổn thần tuyệt đối sẽ không chỉ chiếu hình với ba phần thực lực, mà tuyệt đối sẽ đích thân đến. Dùng thần lực tối cao để trấn áp hiện trường, làm cho tất cả loài người ngu xuẩn đều cảm nhận được sự vĩ đại của Hải Thần.

Madona rất vô tội.

Liên quan gì đến tôi.

Tôi thật sự đã nhắc nhở ngài rồi. Nhưng mà thần vĩ đại ơi, căn bản là ngài không có nghe lời tôi nói. Người oan ức là tôi, lại có thể tìm ai để nói ra nỗi đau trong lòng tôi đây.

Tôn Hiểu cầm điện thoại, phỏng vấn Hải Thần với vẻ mặt mong chờ: “Xin hỏi quý ngài Hải Thần, hiện tại ngài có lời gì muốn nói với bạn bè người dân của thành phố Duyên Hải không?”

“Tôi đại diện cho người dân bình thường của thành phố Duyên Hải hoan nghênh sự viếng thăm của quý ngài Hải Thần.”

Tôn Hiểu điên cuồng quay chụp Hải Thần. Mẹ ơi, sắp phát tài rồi. Anh ta là người đầu tiên quay chụp Hải Thần ở khoảng cách gần. Đợi lát nữa đăng ảnh lên mạng, nhất định có thể dấy lên làn sóng.

Anh ta không hề hứng thú gì với Hải Thần gì đó.

Có chăng chỉ là muốn chụp được những bức ảnh hot thôi.

Nhìn bộ dáng của Hải Thần.

Ôi chao.

Lạy chúa trên cao.

Thê thảm đến cùng cực. Nhìn khuôn mặt mập mạp đó, da dẻ tái nhợt, đôi mắt tối đen. Nếu không phải tận mắt chứng kiến tình hình khi Hải Thần bị đánh, anh ta còn nghĩ vẻ ngoài của Hải Thần chính là như vậy.

Hải Thần im lặng không nói, thể diện của thần đã bị ông ta đánh mất sạch sẽ, trong lòng có ngọn lửa giận đang bùng cháy.

Ông ta muốn nói cho đối phương biết, thật ra vừa rồi ta cũng không có phát huy ra thực lực thật sự, nếu như đợi ta một lát, thực lực của ta sẽ trở nên vô cùng kinh khủng.

Hải Thần không làm như vậy.

Với ông ta mà nói, nếu thật sự làm như vậy, thì không cách nào phù hợp với khí chất của Hải Thần ông ta.

Hải Thần đã đi.

Không nói câu nào mà rời khỏi bãi biển.

Còn ở lại đây làm gì?

Tự rước nhục vào thân sao?

“Hải Thần không lễ phép chút nào. Tôi cũng đã đại diện cho người dân thành phố Duyên Hải chào đón ông ta. Vậy mà chưa nói với tôi một câu nào, đã rời đi như vậy rồi. Haizz, thật sự là làm tôi thất vọng.” Tôn Hiểu tỏ ra tiếc nuối.

Ngay sau đó.

Anh ta nghĩ đến trên mặt sông còn có Tà Vật, không khỏi cả kinh, có hơi căng thẳng quá mức, chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại, tỏ vẻ không chút lo sợ. Tà Vật thì Tà Vật, cũng không xem thử ai đang đứng bên cạnh mình.

Đó chính là tồn tại mà ngay cả Hải Thần cũng bị đánh cho tơi bời.

“Anh cả, những con Tà Vật kia rất nguy hiểm.” Tôn Hiểu chỉ về phía những Tà Vật khổng lồ đằng xa, làm bộ rất sợ hãi, trốn ra đằng sau Lâm Phàm.

Lâm Phàm rất có hứng thú với những Tà Vật bên kia. Hình thể khổng lồ như vậy, nhất định là rất mạnh. Nhưng vừa mới đấu võ xong, anh đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không có suy nghĩ quá nhiều.

Cảm thấy hơi đáng tiếc.

Những Tà Vật khổng lồ trên mặt sông đó rất ngốc, đầu óc trống rỗng, một mực chờ lời kêu gọi của Hải Thần, sau đó dưới uy thế của Hải Thần, trực tiếp bị dọa lui, hoàn thành hành động lần này.

Nhưng tình hình hiện tại rất bất thường.

Tận mắt chứng kiến Hải Thần bị đánh, không hề có sức đánh trả, nó hoảng hốt, run rẩy trong lòng, sợ đến mức quên cả việc nhấc chân.

Ngay sau đó.

Nó cảm nhận được ánh mắt của loài người kia vẫn luôn tập trung vào nó.

Làm gì?

Nhìn tao làm gì? Tao đã làm gì đâu, thậm chí kịch còn chưa diễn thành công, còn có món vũ khí vừa nãy tao ném đến trung tâm thành phố vẫn chưa lấy lại đây.

Đáng chết!

Đó chính là cây đinh ba mà Hải Thần cho nó mượn để giả uy đó.

Mẹ bà!

Nó suy nghĩ hồi lâu, gào lên một tiếng.

Rút!

Toàn quân rút lui!

Tiếng kêu gào của nó tràn đầy sự căm uất.

Các Tà Vật cảm ứng được, toàn quân rút lui.

Mà nó cũng quay người rời khỏi. Bỏ đi, cây đinh ba lại không phải là vũ khí của nó. Nó chỉ là nghe theo lời căn dặn của Hải Thần mà thôi, từ đầu tới cuối đều không có mắc sai sót lần nào.

Muốn nói tới sai sót lớn nhất, chính là sao Hải Thần lại có thể mắc sai lầm.

Sự sai sót của ông ta đã ảnh hưởng trực tiếp đến toàn cục.

“Nó đi rồi.”

Lâm Phàm nhìn những hình bóng đi xa kia, có chút thất vọng. Nếu như có thể, anh vẫn mong có thể giao lưu với đối phương một phen.

Các thành viên bộ phận đặc biệt đến đây để ngăn cản Tà Vật nhìn thấy Tà Vật bắt đầu rút lui, không khỏi thở phào một hơi. Nguy hiểm quá, may là Tà Vật rút lui, nếu không thì đối với họ mà nói, đây tuyệt đối là sự việc có tính tai họa.

Đặc biệt là Tà Vật khổng lồ đứng trên mặt sông kia, ảnh hưởng đến họ lớn nhất.

Đó là cảm giác áp bách đến từ tâm hồn.

“Không, Thần ơi! Sao ngài lại rời bỏ chúng tôi mà đi.” Người đàn ông đang bê tượng thần gào lớn, nước mắt đầy mặt. Nhìn thấy thần rời đi, lòng anh ta đớn đau muôn phần. Đều là tên kia, nếu như không có anh ta, thần cũng sẽ không rời khỏi bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận