Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 718: Đừng viện cớ cho sự thất bại của ông nữa. (2)

Đừng viện cớ cho sự thất bại của ông nữa. (2)

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Đây thật là thứ tốt."

Lưu Hải Thiềm gật đầu, đúng như là vậy, thứ này tốt hơn rất nhiều so với đồ mà bọn họ lần trước dùng, cộng thêm tu luyện bí pháp đã trao đổi với Ngô Thắng, hiệu quả càng rõ rệt, không dám nói nhiều, nhưng đúng là có sự khác biệt giữa đất trời.

Chuông điện thoại vang lên.

Độc Nhãn Nam nhận điện thoại.

Màn hình báo người gọi tới là ông cụ Từ gọi từ Hạ Đô.

"Alô!" Độc Nhãn Nam biết đối phương gọi cuộc điện thoại là có ý gì.

Nhưng đối với ông ta, số lượng mấy món đồ có được là có hạn, chắc chắn là không thể có chuyện mọi người đều có được.

Thành phố Duyên Hải bọn họ cũng đã phân chia hết rồi, làm gì có phần thừa nào cho ông ta cơ chứ.

"Nghe nói khoảng thời gian trước cậu đã có rất nhiều thu hoạch ở núi Trường Bạch, thế nào rồi, có cái gì thừa không?" Ông cụ Từ đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Ông ta biết nói vòng vo với Độc Nhãn Nam chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Dựa theo tính cách của đối phương, ông mà không đề cập đến, thì chắc chắn tôi sẽ không nhắc đến.

Độc Nhãn Nam nói: "Không có, đều đã dùng hết rồi."

"Cho một ít đi."

"Thật sự không có."

...

Trò chuyện mãi, cũng không có ai nói gì.

Thường thì bầu không khí xấu hổ chính là bắt đầu như thế này, Độc Nhãn Nam cầm điện thoại trong tay, lại nhìn Lâm Đạo Minh, còn về tình huống đầu bên kia điện thoại, ông ta không để ý.

Có thể làm gì được?

Tất nhiên là mặc kệ rồi, những đồ tốt mà bọn họ lấy được ở núi Trường Bạch, đều là vô cùng khó khăn mới có được, cũng sẽ không tùy tiện cho người khác, huống hồ tình hình bên phía Hạ Đô cũng không thận lợi chút nào, nói không chừng có phản đồ biết được, trực tiếp ngồi đó làm ngư ông thủ lợi, nghĩ đến thôi đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Sau đó cúp điện thoại.

Độc Nhãn Nam muốn nói với ông cụ Từ, không phải là tôi keo kiệt, mà là kết tinh Long Mạch rất quý giá, tình huống bên phía Hạ Đô rất phức tạp, có vật như vậy, tất nhiên phải đi Hạ Đô nghiên cứu, nhưng nghiên cứu xong thì đồ cũng không còn nữa, đây là chuyện rất bình thường, dù cho có đối xử nghiêm túc, cũng là giặc nhà khó phòng.

Lâm Phàm không chút để ý đến mấy đồ có được ở núi Trường Bạch.

Đối người khác tới nói, sau khi nuốt xuống kết tinh Long Mạch thì trong người sẽ hình thành năng lượng hùng hậu, nhưng luồng năng lượng này thật sự nhỏ bé đối với Lâm Phàm.

Trong phòng.

Lâm Phàm, ông Trương còn có Tà Vật Công Kê đang chăm chú xem tivi, bây giờ trên ti vi đang chiếu một bộ phim rất hay, dù sao đối với Lâm Phàm, anh xem rất say mê, cảm thấy vô cùng thú vị.

"Người này kém hơn nhiều so với cậu, đều không đánh lại người ta." ÔngTrương chỉ vào màn ảnh nói.

Lâm Phàm nói: "Anh ta còn chưa gặp được cao nhân, bây giờ mới là bắt đầu, đợi lát nữa trở về gặp được cao nhân học được nhiều bản lĩnh, cứ kiên nhẫn tiếp tục xem đi."

Anh ta đã xem rất bộ phim, cơ bản đều là như vậy.

Hơn nữa, anh ta rất thích tình tiết như vậy, vô cùng thú vị, lại đặc biệt chuyên tâm xem.

"Vậy cậu gặp được cao nhân hả?" Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm nói: "Không có đâu, có thể được gọi là cao nhân, vậy chắc chắn lợi hại hơn rất nhiều so với bản thân mới được, đến bây giờ tôi cũng chưa gặp được người nào giỏi hơn tôi, thực ra tôi vô cùng muốn gặp được cao nhân để học tập bản lĩnh của người ta."

Ông Trương tiếc hận nói: "Vậy thì thật đáng tiếc quá."

Tà Vật Công Kê ngồi ở đó, cũng không thèm liếc bọn họ một cái.

Đồ thần kinh.

Đột nhiên.

Lâm Phàm đứng phắt dậy, đến trước cửa sổ nhìn về phương xa, cho dù bộ phim đã chiếu đến đoạn nhân vật chính gặp được cao nhân, cũng không hấp dẫn được anh.

"Cậu làm sao vậy?" Ông Trương hỏi.

Ngay cả Tà Vật Công Kê cũng tò mò nhìn về phía Lâm Phàm, thấy kỳ lạ, cứ có hành vi không thể hiểu nổi như vậy, nếu không phải tập mãi thành quen, e là cũng bị giật mình.

Lâm Phàm nói: "Tôi cảm nhận được hơi thở của cường giả."

Ông Trương mở cửa sổ, thò đầu nhìn ra phía ngoài, hít một hơi thật sâu: "Tôi không ngửi thấy gì cả."

"Tôi muốn đi ra đó xem thử." Lâm Phàm nói.

"Vậy tôi thì sao?" Ông Trương nóng nảy, ông ta cũng muốn đi cùng Lâm Phàm, chỉ sợ Lâm Phàm không đưa ông ta đi theo.

Lâm Phàm lắc đầu nói: "Hơi thở của đối phương rất mạnh, tôi không biết mình có phải là đối thủ của người đó hay không, dẫn ông theo, hơi phiền phức."

"Hả?" Ông Trương trừng mắt, giống như nghĩ đến chuyện gì đó rất đáng sợ, lập tức ôm lấy đùi của Lâm Phàm, kêu rên nói: "Cậu có thể đừng đi hay không, nếu như cậu có chuyện gì, sau này tôi phải làm sao đây."

Nói mãi nói mãi, ông Trương lại bật khóc.

Người ông ta không nỡ nhất chính là Lâm Phàm.

Nếu như Lâm Phàm thật sự có chuyện gì, ông ta sẽ cảm thấy bầu trời như đang sập xuống, trước mặt toàn là tăm tối, hoàn toàn mất phương hướng.

Lâm Phàm nói: "Ông Trương, lòng tôi đã quyết, tôi cần phải đi, có thể chiến đấu với cường giả là chuyện tôi mong chờ nhất, ông là người hiểu rõ tôi nhất, ông có thể hiểu được."

Ông Trương ngồi sững trên đất, tội nghiệp nhìn Lâm Phàm, cuối cùng thả tay ra: "Vậy cậu đi đi, nhưng cậu phải hứa với tôi, cậu nhất định phải còn sống trở về."

"Ừm, yên tâm đi." Lâm Phàm gật đầu.

Sau đó dưới ánh mắt lưu luyến của ông Trương, trực tiếp nhảy xuống từ chỗ cửa, chạy về hướng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận