Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1143: Nó đến từ ánh mắt của người bố (2)

Nó đến từ ánh mắt của người bố (2)

Được Lâm Phàm mời đến dùng bữa đối với anh ta mà nói giống như là bước vào một thế giới khác vậy.

“Xin… Xin chào, tôi tên là Trương Hồng Dân.” Trương Hồng Dân biết những nhân vật to lớn ở trước mặt mình, khi bắt tay theo bản năng anh ta định khom người xuống, nhưng vai của anh ta lại bị một bàn tay nhẹ nhàng ấn vào.

Lâm Phàm nói: “Chúng tôi đã gặp nhau trong bệnh viện, nghĩ kỹ thì cũng rất lâu rồi.”

Trương Hồng Dân mỉm cười, một nụ cười chân thành, anh ấy thực sự rất cảm kích Lâm Phàm, nhất là khi nghĩ đến những chuyện khi đó lại cảm thấy nhục nhã hổ thẹn, ban đầu anh ấy rất sợ Lâm Phàm.

Anh ấy biết người ở trước mặt mình là một bệnh nhân tâm thần.

Nên sợ anh sẽ làm tổn thương con gái mình.

Nhưng ai có thể ngờ rằng cuối cùng con gái của mình nhờ vào đối phương mới có thể sống lại.

Độc Nhãn Nam chủ động giơ tay ra nói: “Xin chào.”

Ông ta là cấp trên và là lãnh đạo của Trương Hồng Dân.

Nhưng nếu Lâm Phàm đã trịnh trọng giới thiệu Trương Hồng Dân như vậy thì cho dù đã rất quen thuộc rồi cũng phải biết thân thiện, nếu không nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng Lâm Phàm.

Đến lúc đó mà tìm đến Hách Nhân nhờ giúp đỡ.

Có quỷ mới biết ông ta sẽ chèn ép như thế nào.

Nhìn thấy lãnh đạo lịch sự với mình như vậy, Trương Hồng Dân đột nhiên cảm thấy mình không còn hèn mọn như lúc đến đã nghĩ nữa rồi.

Anh ấy biết rằng tất cả những điều này đều là do Lâm Phàm.

Nếu không có đối phương.

Thì anh ấy sẽ không là gì cả.

Tiểu Bảo đến trước mặt nhóc con và nói: “Xin chào, tôi tên là Tiền Tiểu Bảo, bạn thân nhất của Lâm Phàm, học ở trường học quý tộc, tất cả các trường tiểu học ở thành phố Duyên Hải đều là địa bàn của tôi, nếu như sau này có ai đó bắt nạt cậu, thì cậu cứ nói tên Tiểu Bảo tôi ra.”

Lời chào hỏi của Tiểu Bảo không thu hút nhiều sự chú ý cho lắm.

Dù sao thì vẫn là một đứa trẻ.

Dễ dàng bị xem nhẹ.

Lâm Phàm không gọi nhiều người lắm, chỉ là những người thường xuyên gặp mặt.

Vĩnh Tín, Lưu Hải Thiềm và Lâm Đạo Minh đều đã đến rồi.

Hơn nữa cũng không gọi vị y gia cường giả đó.

Là phụ nữ.

Không nói gì.

Cũng không thân quen lắm nên không gọi.

Trong phòng vip.

Mọi người quây quần lại, trút bỏ mọi gánh nặng, rõ ràng là rất thoải mái. Đối với Độc Nhãn Nam mà nói, ngày tháng thoải mái nhất chính là khi ở bên Lâm Phàm.

Không phải là ông ta có suy nghĩ mờ ám nào đối với Lâm Phàm.

Hơn nữa Lâm Phàm đã đủ mạnh để khi gặp bất cứ cường giả nào cũng không cần ông ta phải lo lắng nữa rồi, chỉ cần có Lâm Phàm ở đó, tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề.

Mộ Thanh đã ngồi vững vào vị trí vợ của Lâm Phàm.

Cô ngồi bên cạnh Lâm Phàm, cô luôn cảm thấy hơi lờ mờ về tình hình tại nơi đó, như thể bước vào trong một loại võ thuật kỳ lạ nào đó, khiến cho cô không thể phản ứng lại được.

Như thể tất cả mọi chuyện là một điều hiển nhiên vậy.

Đã lâu rồi Lâm Phàm không uống rượu.

Khi ở trong mơ.

Anh bị mê muội vào trong biển sách và không hề nghĩ đến những thứ này.

Bây giờ anh đang đãi khách ăn uống, đương nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ rượu, ngửi thấy mùi thơm của rượu, anh cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và lại bắt đầu bị dụ dỗ.

Trương Hồng Dân từ sự thận trọng ban đầu cho đến dần dần buông lỏng, không chỉ dựa vào Lâm Phàm, mà cả Độc Nhãn Nam và những người khác đều không phải loại người khoe khoang. Đối diện với người khác đều sẽ thể hiện sự chân thành của mình ra và giao tiếp trên cơ sở bình đẳng, càng không đề cập đến vấn đề công việc hay việc tu luyện.

Trong bất kỳ bữa tiệc nào, miễn không phải là liên hoan đơn vị chỗ làm, người đầu tiên nhắc đến chuyện công việc thì trong lòng chỉ có hai loại suy nghĩ, một là khoe khoang, hai là than phiền.

Độc Nhãn Nam có thể nói về chuyện tiệc chiêu đãi hôm nay trong bữa tối này không?

Đại sư Vĩnh Tín có thể nói chuyện ông ta đã đã giao lưu phật pháp với vài vị sư thái không?

Lưu Hải Thiềm cũng không thể nói chuyện ông ta cảm ngộ trước cây Bồ Đề.

Người duy nhất tại hiện trường có thể khoe khoang... chính là Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đã chủ động trò chuyện với con gái của Trương Hồng Dân.

Mở đầu từ phong cách gia tộc của cậu ta, ví dụ như ông nội của cậu ta là người giàu nhất thế giới, nhưng bố lại là người phá hoại tài sản, đến đời cậu ta chỉ còn vỏn vẹn là con trai của người giàu nhất Long quốc mà thôi.

Rất phiền não.

Chủ đề này đối với nhóc con mà nói có chút xa vời, có chút không dám tưởng tượng, Tiểu Bảo chủ động nói đến chuyện trường lớp, cảm thấy học hành có chút mệt mỏi nên đã bảo hiệu trưởng cho tất cả giáo viên và học sinh nghỉ.

Hiệu trưởng rất nghe lời cậu ta.

Ba la bô lô nói rất nhiều, đối với Tiểu Bảo mà nói những chuyện mà cậu ta nói điều rất bình thường, nhưng đối với nhóc con mà nói thì lại cảm thấy Tiểu Bảo rất lợi hại ...

Sau ba tuần rượu.

Độc Nhãn Nam đề nghị ai dám dùng tu vi để áp chế tửu lượng của mình thì mẹ nó chính là một con chó.

Khi nói đến chó.

Vẻ mặt Lâm Phàm hơi sa sầm lại, anh nghĩ đến Tiểu Hoàng, nếu Tiểu Hoàng vẫn còn thì nhất định sẽ kêu “gâu gâu” lên rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận