Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 535: Xin lỗi, tôi không ngờ ông yếu như vậy (3)

Các tín đồ tung hô, hóa ra là như vậy, đây là do thần không nghiêm túc đánh nhau với đối phương.

Như vậy là lời giải thích rồi.

“Thật sao?” Lâm Phàm vô cùng nghi ngờ đối phương: “Trước đây tôi đã gặp một tên giống như ông vậy, nhưng cuối cùng ông ta bị tôi đánh chết rồi, bởi vì ông ta làm hại người bạn thân nhất của tôi.”

“Hải Thần nói: “Vì bạn bè mà tức giận là đúng, bây giờ ngươi nên xem sức mạnh ghê gớm của ta, đến đây thôi vậy.”

Với tình huống hiện tại, ông ta tự biết có thể không phải là đối thủ của đối phương, trừ khi bản thể đến, nhưng bây giờ hình chiếu này ông ta có đủ ba mươi phần trăm sức mạnh, nhưng không có một chút sức phản kháng nào.

“Không, trận chiến của chúng ta không phân sống chết, nhưng nhất định phải phân thắng bại.” Lâm Phàm nói.

Trong lòng Hải Thần tức giận mắng, loài người có bệnh, xuống nước cho ngươi thì đã tốt rồi, ngươi có thể đánh được thần là niềm tự hào của ngươi, gần như có thể rồi, tại sao vẫn theo đuổi không bỏ như vậy.

“Loài người, ngươi thắng rồi.” Hải Thần hơi mỉm cười.

Xem ra nhận thua là một chuyện rất không có thể diện, nhưng ông ta là thần, khi thần nói ra những lời này thì sẽ tạo ra cho người khác cảm giác thần là người bao dung, thần là người nhân từ, không chỉ không khiến thần mất mặt, ngược lại càng được loài người tôn trọng.

Các tín đồ rơm rớm nước mắt, không ngờ rằng thần có lòng yêu thương như vậy.

Mộ Thanh phát hiện Hải Thần có chút kỳ lạ.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Lâm Phàm luôn chiếm ưu thế, hơn nữa Hải Thần không khiến Lâm Phàm tổn hại, theo lý mà nói, nếu như Hải Thần thật sự có lòng yêu thương thì nên khiến Lâm Phàm tổn hại, sau đó dùng tình thương cảm hóa đối phương.

Nhưng bây giờ…

Cô ta thân là siêu sao quốc tế, liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra diễn hay không diễn.

Hải Thần đang diễn kịch.

Trong lòng sững sờ, chẳng lẽ… Hải Thần thật sự không phải là đối thủ của Lâm Phàm sao?

“Ông đang làm cho tôi nhục nhã đúng không?” Lâm Phàm nói.

Hải Thần cười nói: “Không có.”

“Không, ông chính là đang làm cho tôi nhục nhã, tôi và ông đấu với nhau, không phân sống chết, chỉ phân thắng bại, mà ông lại dùng thái độ nói năng tùy tiện như vậy rồi nhận thua với tôi, là sức mạnh của tôi quá yếu, khiến ông cảm thấy vô nghĩa, hay là ông nghĩ rằng không muốn làm hại tôi?”

“Tôi hiểu rồi.”

“Ngươi đang nghi ngờ sức mạnh của ta, vậy ta sẽ dùng sức mạnh mạnh nhất để đấu với ngươi.”

Vẻ mặt của Lâm Phàm trở nên rất nghiêm túc, sau đó nắm chặt hai nắm đấm, sắc mặt hơi thay đổi, ầm… quần áo nổ tung, cơ bắp rắn chắc lộ ra, đồng thời một uy thế kinh người nổi dậy.

“Ơ!”

Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, lấy thân anh làm trung tâm, khí thế dao động khuếch tán thành hình tròn.

“Lâm Phàm tôi xin chỉ giáo.”

Vừa dứt lời.

Trong nháy mắt Lâm Phàm biến mất ngay tại chỗ, sắc mặt Hải Thần căng thẳng, tuyệt đối là loài người có bệnh, đáng chết, rốt cuộc loài người này muốn thế nào?

Ngay lúc này.

Ông ta cảm giác sau lưng truyền đến áp lực nặng nề, đột nhiên quay người lại, muốn chống cự, nhưng cuối cùng đã chậm một chút, hai cánh tay đỡ chân của Lâm Phàm, một tiếng răng rắc, hai cánh tay dường như bị gãy.

Tàn ảnh quấn xung quanh Hải Thần.

Ầm!

Ầm!

Hết tiếng này đến tiếng khác nổ vang.

Mà Hải Thần giống như bị tổn thương vô hình vậy, thân thể không ngừng lắc lư, khuôn mặt trái phải đều bị đánh, mỗi khi Hải Thần bị thương nặng thì sẽ có một luồng khí khuếch tán ra ngoài.

Người trong phòng livestream đều há hốc mồm.

Chết tiệt!

Tiết tấu của trận đấu này hình như có chút không ổn, Hải Thần luôn bị đánh tơi bời, căn bản ngay cả đường đánh trả cũng không có.

Rất lâu sau.

Một tiếng ầm vang.

Hải Thần bị búa đập trong đất cát, một tiếng ầm, trong đất cát xuất hiện hố sâu, một cột cát to lớn dựng lên.

Lâm Phàm xuất hiện ở bên cạnh, cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hố sâu, sau đó chậm rãi nói: “Thật yếu đấy…”

Anh nghĩ đến tên bên núi Thái Sơn.

Cũng mạnh hơn Hải Thần này rất nhiều.

Từ trong hố sâu Lâm Phàm moi Hải Thần lên.

Hải Thần không ngất, nhưng đã hoàn toàn khác, không còn uy thế của vị thần trước đó, rõ ràng rất nhếch nhác, khiến người khác đều nhìn không được.

“Xin lỗi, tôi không nên không tin lời ông nói, ông thật sự rất yếu.” Lâm Phàm áy náy nói.

Cảm thấy vô cùng tự trách về hành động của mình.

Tôn Hiểu không biết từ ở đâu chạy ra, giơ điện thoại lên nói:

“Anh cả và Hải Thần chụp hình chung nhé.”

Lâm Phàm ôm lấy bờ vai của Hải Thần đang mặt mũi bầm dập, đối diện với Tôn Hiểu, giơ tay lên...

Tắc!

Tôn Hiểu chụp một bức ảnh đẹp, cảm thấy rất hài lòng.

Khi anh nhìn thấy Lâm Phàm trong livestream.

Thì nhanh chóng đến đây.

Quả nhiên chụp được tấm ảnh vị thần đầu tiên trong lịch sử.

Toàn bộ hành trình, Hải Thần hợp tác với Lâm Phàm lúc nào không hay, trong đầu đều thắc mắc.

Tôi là ai?

Lâm Phàm không có thiện cảm với Hải Thần.

Anh có thể cảm nhận được cái ác ở Hải Thần.

Cực kỳ ghét bỏ.

Anh không hề kỳ thị gì Hải Thần, đối phương không trêu chọc gì đến anh, cũng không ức hiếp người bên cạnh anh, cho nên lúc nói chuyện với nhau cũng tương đối thân thiện hơn.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ ông yếu như vậy, đều tại tôi không tin lời ông, gây thương tổn đến ông, hy vọng ông đừng để trong lòng.” Lâm Phàm áy náy nói, sau đó cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Anh vỗ vai Hải Thần, ánh mắt chân thành tha thiết nói: “Thật ra thực lực của ông không tệ, nếu như sau này chăm chỉ tu luyện, tôi tin ông sẽ mạnh hơn nữa.”

Không ai dám tin một màn trước mắt này.

Cái người bị anh vỗ vai là thần, Hải Thần đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận