Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 684: Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc (2)

Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc (2)

Đối với Trang Minh mà nói, ông ta không thể chấp nhận được tình huống này, với thực lực của ông ta, muốn cắt đứt cổ người nào, không phải chỉ là một chuyện dễ dàng thôi sao.

Chỉ là bây giờ đối phương không có một chút phản ứng nào.

Thật sự khiến ông ta có chút kinh ngạc.

Suy nghĩ của ông ta đột nhiên hưng phấn.

Với tu vi cảnh giới Tam Diệu cao nhất của mình, tuyệt đối không người nào có thể chống lại được, nhưng cậu nhóc này lại không có chút hề hấn gì, rõ ràng là có vấn đề, hay là cậu ta thật sự rất mạnh?

Ngay lúc ông ta đang suy xét những điều này, ông ta lấy ngón tay thành chưởng, mạnh mẽ đánh về phía ngực của Lâm Phàm, chiêu thức tuyệt sát, uy thế vô cùng phi phàm, một tiếng ầm vang lên, lực đạo mạnh mẽ xuyên qua cơ thể Lâm Phàm.

Theo lý thuyết, hẳn là giống với Bạch Giao, trực tiếp bị xuyên thành một vết thương lớn, máu tươi chảy không ngừng như suối.

Chỉ là hiện thực thật tàn khốc.

Lâm Phàm vẫn không chút sứt mẻ như trước, thậm chí đến một chút khác thường đều không có, đối với người khác, một chưởng này của Trang Minh có thể đánh nát cơ thể của anh ta, nhưng đối với Lâm Phàm, lại hời hợt không đau không ngứa, nếu muốn nói gì đó, vậy thì chính là “cũng tạm”.

Ít nhất mạnh hơn một chút so với người khác.

"Ông lại làm cái gì đấy?"

Lâm Phàm nhíu mày, anh rất bất mãn đối với hành vi của Trang Minh, thật là không thân thiện gì cả, sau đó chỉ thấy Lâm Phàm tiện tay đẩy Trang Minh một cái, cái đẩy này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng đối với Trang Minh lại giống như ông ta đã va chạm vào một ngọn núi khổng lồ vậy.

"Làm sao có thể..."

Trang Minh giơ tay ra ngăn cản, nhưng uy thế cú va chạm rất đáng sợ, căn bản không thể nào chống lại được, trong phút chốc va vào Lâm Phàm, ông ta chỉ cảm thấy hai cánh tay giống như sắp gãy, cả người bị luồng sức mạnh này đập vào bay xa cả đoạn.

Cây cối chung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Tiếng xào xạc vang lên không ngừng.

Trực tiếp phá nát.

Một lát sau, Trang Minh mới khó khăn ổn định lại cơ thể, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất, mạnh mẽ ngẩng đầu, hai mắt sợ hãi nhìn Lâm Phàm.

Dường như không dám tin.

"Cậu..."

Ông ta vừa muốn mở miệng, cả người lại giống như bị sụp đổ, hai chân run lên, một tay chống đất, thở hổn hển, trong lòng sợ hãi... Sức mạnh thật đáng sợ, sao lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này.

"Ông ta bị làm sao thế?" Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: "Vừa rồi tôi mới chỉ đẩy nhẹ ông ta một cái."

Ông Trương giống như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hô lên: "Ăn vạ, chắc chắn ông ta đang ăn vạ, loại chuyện như vậy tôi thấy trong TV suốt, cậu còn nhớ không, hồi trước tôi chỉ cho cậu xem rồi, có người chuyên môn ăn vạ mấy thanh niên trẻ tuổi, chắc chắn ông ta thấy cậu trẻ tuổi, cho nên mới muốn ăn vạ cậu đấy."

Hai người là người được đào tạo chuyên sâu ở Thanh Sơn, bọn họ chưa bao giờ để ý đến tình huống chung quanh phức tạp đến đâu, hoặc là nguy hiểm đến nhường nào.

Vẫn luôn hành động dựa theo ý chí của mình.

Cũng dùng thế giới quan của bản thân để phân tích mỗi một việc, nhìn có vẻ hơi kì quái, nhưng cũng đều có căn cứ cả.

Trang Minh bị thương nặng, nghe được bọn họ nói chuyện, vốn định phát hỏa, nhưng lại nghĩ đến tình huống hiện tại, ông ta chỉ có thể khiêm tốn đến đáng khinh, đương nhiên đã không còn ngạo khí lúc trước.

Đối mặt với kẻ yếu, có thể kiêu ngạo được bao nhiêu thì cao ngạo bấy nhiêu, mà lúc này kiêu ngạo sẽ chỉ khiến ông ta càng mất mạng.

"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi đã quá xúc động." Trang Minh suy nghĩ sâu xa, đảo tròng mặt rồi sau đó đứng lên một cách khó khăn, ôm quyền nói.

Có thể nhịn thì mới làm được chuyện lớn.

Xúc động là ma quỷ.

Đây là câu nói rất có lý, bất kể là đối với những người ở đây hay là cường giả Tinh Không, đều giống như vậy, những câu nói có lý cho dù đi ra khỏi Tinh Không cũng đều có lý như vậy.

Ông Trương hỏi: "Rốt cuộc ông có phải đang ăn vạ hay không?"

Trang Minh cố nhịn đau, trên mặt mỉm cười nói: "Tôi không phải đang ăn vạ."

Lâm Phàm nói: "Ông có biết mình làm sai rồi không, ông không nên đánh lén người khác, ông nói xem có đúng không."

Câu hỏi nhục nhã như vậy, thật sự suýt thì khiến cho Trang Minh nổi trận lôi đình, muốn trực tiếp lớn tiếng nói, cần gì phải ngông cuồng như thế, có bản lĩnh thì ra tay đánh chết tôi đi.

Ý nghĩ rất manh động, nhưng hành động lại ngoan như cún.

"Vâng, quả thật là sai lầm, tôi không nên đánh lén." Trang Minh nói, bây giờ ông ta rất muốn thăm dò rõ ràng tình hình của Lâm Phàm, vì theo thực lực biểu hiện ra ngoài của đối phương, đám người Tinh Cầu bọn họ căn bản không thể có năng lực như vậy được.

"Biết sai mà sửa là được rồi." Lâm Phàm nói.

Ông Trương gật đầu nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy."

Đám người Độc Nhãn Nam liếc nhìn nhau, bọn họ chính là đoàn đội đi cùng Lâm Phàm, có thể lăn lộn như diều gặp gió ở núi Trường Bạch như vậy, đều bởi vì có sự tồn tại của Lâm Phàm, nếu không phải anh, với chút thực lực của bọn họ, rất khó có thể sống thoải mái ở nơi này.

Nhìn những cường giả ở quốc gia khác.

Giống như chuột chạy qua đường, không phải kiểu người người kêu đánh, mà là phải ẩn nấp cực kỳ kỹ, không gây chú ý đến mọi người, còn phải tuyệt đối không để cho người khác phát hiện ra tung tích của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận