Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 670: Chu di cửu tộc (3)

Chu di cửu tộc (3)

Ngày tháng bình yên của trấn Thanh Dương cũng không vì sự xuất hiện của yêu ngàn mặt mà xảy ra gợn sóng, tất cả vẫn diễn ra như mọi ngày.

Ba năm sau.

Từ sau khi yêu ngàn mặt bị đánh chết, trấn Thanh Dương không bị yêu quái tập kích nữa, những con yêu quái còn sống hiển nhiên đã biết nơi này rất nguy hiểm, có thể tới những nơi khác làm càn, chỉ riêng có nơi này là không được.

Cho nên đám dân chúng đã dần dần không còn để ý tới nữa.

Ngược lại ở nơi khác vẫn chịu bị yêu quái quấy nhiễu, khổ không thể tả, nhưng ai có thể biết được một nơi không thu hút chút nào vậy mà lại là một trấn nhỏ an toàn như vậy.

Trong khoảng thời gian ba năm này, Thanh Liên đã trở nên trưởng thành, có dáng vẻ của người phụ nữ, nhưng vẫn là tì nữ bên người Lâm Phàm, chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Lâm Phàm, duy trì cho nhà họ Lâm.

Trong sân.

Lâm Phàm đứng trước một cái cây, rất lâu vẫn chưa khôi phục lại bình thường, mãi cho đến khi một mảnh lá cây tự động rơi từ trên nhánh cây xuống, anh mới khẽ thở ra, nhìn mảnh lá cây rơi xuống người mình, đã đứng trong khoảng thời gian rất dài rồi.

"Công tử, ngài nên lập gia đình rồi."

Điều Thanh Liên quan tâm nhất chính là chuyện này, công tử nhà mình là trưởng thôn mà ai ai trong trấn Thanh Dương cũng đều tôn kính, có rất nhiều cô gái đều thích công tử nhà mình, chỉ là công tử vẫn luôn thờ ơ, cô thân là tì nữ đã rất gấp rồi.

Đương nhiên, cho dù Thanh Liên cũng động lòng với Lâm Phàm, nhưng cô biết rõ thân phận của bản thân, chính là tì nữ của nhà họ Lâm, từ đầu đến cuối cô đều hiểu rất rõ thân phận và địa vị của bản thân mình, không được phép vượt qua dù chỉ là nửa bước.

"Tôi có người trong lòng rồi." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Thanh Liên hỏi người đó là ai, chỉ cần nói là ai liền chạy đi tìm bà mối đi cầu hôn, nhưng bản thân công tử trước nay luôn mỉm cười cũng không nói gì, dần dần cô cũng thành thói quen.

Xem ra chỉ khi chờ công tử đích thân nói ra mới có thể biết được.

Thậm chí một Thanh Liên thích động não suy nghĩ, cũng phải nghĩ, có phải công tử thích một cô gái nhỏ, vì còn chưa trưởng thành cho nên vẫn luôn chờ đợi, chờ đối phương trưởng thành mới đề xuất cầu hôn.

Nếu như nói ra lúc này ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy không tốt.

Không sai.

Nhất định là như vậy.

Thanh Liên nghĩ trong thôn rốt cuộc có cô gái nhỏ nào là xinh đẹp nhất, nghĩ tới mấy người, nhưng cô cũng không xác định rốt cuộc là ai, về sau phải chú ý nhiều hơn một chút, chỉ cần trưởng thành rồi cô liền tìm bà mối cầu hôn cho công tử nhà mình.

Lão gia trên trời có linh thiêng cũng sẽ rất vui mừng.

Lại qua mấy năm sau đó.

Trong khoảng thời gian này, trấn Thanh Dương mở rộng hơn rất nhiều, bởi vì có rất nhiều người dân chạy nạn đi qua trấn Thanh Dương, vốn cho rằng đây là một thôn trấn đã bị yêu quái giết hết, nhưng không ngờ thôn trấn này rất an toàn.

Bọn họ cứ ở lại trấn Thanh Dương như vậy, mà Lâm Phàm rất thích bọn họ ở lại đây, có thể giúp được người khác, đương nhiên là một chuyện vui vẻ nhất.

Mà anh cũng không nghĩ tới Yêu chủ nữa.

Có thể gặp được chính là duyên phận, không gặp được chỉ cần tiếp tục chờ đợi là được rồi, anh không muốn rời khỏi trấn Thanh Dương, nếu anh rời đi, nơi này sẽ bị yêu quái tập kích, khẳng định sẽ có rất nhiều người chết.

Nhóm dân chạy nạn ở lại trấn Thanh Dương phát hiện nơi này không hề giống một chút nào so với những nơi khác.

Yêu quái ở bên ngoài rất nguy hiểm, chạy đến nơi nào cũng có người âm hiểm, bóc lột rất mạnh, nếu có kẻ nào phản kháng thì sẽ bị đuổi đi, tự sinh tự diệt, mấy người không có thực lực đang lưu lạc ở bên ngoài có khả năng chết rất cao.

Sau đó, bọn họ đi tới trấn Thanh Dương phát hiện trưởng thôn của nơi này thật sự rất tốt, hơn nữa trấn Thanh Dương vậy mà chưa từ có yêu quái tấn công, an toàn, đáng tin, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, tất cả mọi người coi nơi này là nhà của mình, trở thành chốn về sống sót của bọn họ đời này.

Cuộc sống của Lâm Phàm rất có quy luật, ngày ngày đều đi trồng trọt, sau đó tùy ý đi dạo trong trấn, cầm quyển Thiên Sách Kinh xem thử, má, không ai biết sách mà trưởng thôn xem có cái gì hay.

Rất nhiều người đều vì tò mò mà muốn trưởng thôn cho bọn họ xem một chút.

Lâm Phàm rất hào phóng cho bọn họ xem, chỉ là xem một lần sau đó lại phát hiện hoàn toàn không hiểu, cũng không biết bên trong đang giảng giải cái gì, giống như thiên thư vậy.

Một ngày nọ.

Bên ngoài trấn Thanh Dương có một đoàn quân đội, đồng thời còn có xe tù xuất hiện.

Một số người dân nhiều tuổi hơn nhìn thấy người đàn ông trung niên bên trong xe tù đều nhớ ra được đó là ai, kinh ngạc kêu lên.

"Hoàng Chính đã trở lại."

"Hoàng Chính là ai?"

"Đó chính là người hai mươi năm trước rời khỏi thôn tới triều đình làm quan đó, khi đó ngươi còn chưa được sinh ra đâu."

"Hắn ta bị làm sao vậy?"

Một vị quân binh dẫn đầu vẻ mặt lạnh lùng cưỡi tuấn mã, nhìn thấy trấn nhỏ này, hắn phụng mệnh áp giải tù nhân Hoàng Chính trở về. Hoàng Đế hạ chỉ, phải chu di cửu tộc.

Thợ rèn già họ Vương biết được không ít, thân là người già của trấn Thanh Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận