Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1117: Chứng kiến thế hệ đầu tiên phát triển đến đỉnh cao

Chứng kiến thế hệ đầu tiên phát triển đến đỉnh cao

Lễ tang kết thúc.

Lâm Phàm quay trở lại chỗ các đệ tử tiếp tục đọc sách, mấy năm gần đây đọc rất nhiều sách khiến anh có cảm giác việc tu luyện rất vi diệu.

Vài ngày liên tục.

Võ Chí từ bỏ việc theo dõi Lâm Phàm.

Đúng là anh ta nghĩ nhiều rồi.

Quả thật chỉ là một đệ tử mới vào tu luyện mà thôi.

Mấy năm nay cũng chuẩn bị được không ít, sắp xếp tông môn cho thỏa đáng, chuẩn bị thoải mái mà bế quan, hướng tới cảnh giới Đại Đế, có lẽ sẽ thành công, nhưng cũng có khả năng sẽ thất bại.

Trong những năm này.

Cản Nguyên tông vẫn luôn ở trên đỉnh cao.

Nhân tài lớp lớp xuất hiện, chỉ trong thời gian vỏn vẹn không đến một trăm năm đã xuất hiện hai thiên kiêu, dù là ở tông môn nào cũng là chuyện không thể tưởng tượng được, hơn nữa cuối cùng khi tông chủ kế vị thì lại không xảy ra xung đột gì.

Đúng là một chuyện khó có thể tưởng tượng.

Nếu tông môn khác xuất hiện hai hay thậm chí là nhiều thiên kiêu hơn, vì vị trí tông chủ kế vị, chắc chắn sẽ xảy ra những cuộc tranh đoạt vô cùng thê thảm, thậm chí xảy ra án mạng cũng là chuyện bình thường.

Như tình hình bây giờ của Cản Tông nguyên.

Có hưng thịnh thêm vài trăm năm chắc cũng không có vấn đề gì.

Tông chủ trước đó bế quan tu luyện không ra ngoài, nếu tu luyện thành cảnh giới Đại Đế, vậy thì sẽ không có ai trên đời này là đối thủ, có lẽ Cản Tông nguyên sẽ tiếp tục hùng mạnh thêm mấy ngàn năm nữa.

Cáp Lân không có gánh nặng, hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện, tu luyện đến cảnh giới của anh ta, anh ta đã cảm nhận được sự tốt xấu của bí tịch từ rất sớm.

“Quyền Kinh” uyên bác mà bác trai truyền cho anh ta, hoàn toàn không thể nào so được với những bí tịch mà anh ta tiếp xúc.

Những phương pháp Cản Tông nguyên không truyền anh ta đều biết cả.

Nhưng so với “Quyền Kinh” thì có khoảng cách rất lớn, không thể đánh đồng với nhau được.

Cuộc sống của Lâm Phàm dần trở nên yên tĩnh.

Cáp Cáp ra đi, Cáp Lân tu luyện, tạm thời không có ai bước vào cuộc sống của Lâm Phàm.

Cản Tông nguyên nhiều đệ tử như vậy, ngày nào cũng đều bận rộng việc của mình, làm gì có ai để ý đến một người rất ít khi nói chuyện với người khác như Lâm Phàm, Cuộc sống một con đường hai địa điểm của Lâm Phàm trông có vẻ nhạt nhẽo vô vị, thực ra đối với anh lại có niềm vui bất tận.

Đọc sách có thể khiến anh vui vẻ.

Chìm vào trong đại dương kiến thức là chuyện vui vẻ biết bao.

Một ngày nào đó.

Tuyết rơi từ trên trời xuống, Cản Tông nguyên khó có khi có một trận tuyết. Trận tuyết này đến rất vội vã, từ sáng rơi đến tối, Lâm Phàm dựa bên giường, chống cằm, im lặng nhìn tuyết rơi.

“Thật là đẹp quá.”

Lâm Phàm cảm thán.

Đối với người khác, thời gian là thứ đáng sợ nhất, vì nó có thể trong lúc bạn không để ý, không tiếng động mà cướp mất đi người thân yêu nhất bên cạnh bạn.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói.

Thời gian chỉ là khách qua đường mà thôi.

Đến thì đến, đi thì đi thôi.

“Hửm?”

Không biết từ bao giờ xuất hiện một chú chó, trông có vẻ rất chật vật, loạng choạng đi trong tuyết, cơ thể nó thấp bé, rất nhanh đã bị tuyết vùi lấp, cuối cùng thể lực không đủ, ngã vào đống tuyết.

Chú chó nhìn thấy cảnh tượng trắng xóa trước mắt, nước mắt rơi ra từ khoé mắt. Sinh mạng thật là nhỏ bé, nó sắp chết rồi, mà kết quả cuối cùng có lẽ sẽ trở thành nồi thịt chó trên bàn ăn của con người.

Đột nhiên.

A…

Cái ôm ấm áp quá.

Mình đang ở đâu, mình đã trở về với vòng ôm của Cẩu Thần rồi sao?

Không biết bao lâu sau.

Hít hà!

Mùi thơm quá.

Chú chó mở mắt ra, nhìn thấy ánh lửa đang đốt cháy, sau đó nhìn thấy loài người đang ngồi trước bàn đọc sách. Chú chó quan sát hoàn cảnh xung quanh, rất xa lạ, nó chưa từng đến đây, lại càng không ngửi thấy mùi ác ý.

“Chó, mày tỉnh rồi à.” Lâm Phàm bưng đồ ăn qua, nhẹ nhàng vuốt ve lông chú chó, đặt đồ ăn trước mặt chú chó: “Ăn đi, không sao rồi.”

Chú chó ngửi thấy mùi thơm, ăn như hổ đói. Thể lực của nó dần hồi phục, sau đó ngẩng đầu nhìn con người đã cứu nó, sủa vài tiếng, tỏ ý cảm ơn.

Lâm Phàm đưa tay ra, sờ đầu chú chó, Chú chó lè lưỡi liếm lòng bàn tay anh, như muốn ghi nhớ mùi này vào trong lòng.

“Ha ha, ngứa quá.”

Bây giờ anh không có ai ở bên cạnh, cũng xem như là một chuyện tốt, nhưng nếu như có chú chó này ở bên cạnh anh, có lẽ cũng là một lựa chọn không tệ.

“Chó à, mày có đồng ý ở lại sống cùng tao không?” Lâm Phàm hỏi.

Chú chó ngẩng đầu, phấn khích đứng dậy, vẫy vẫy đuôi, trong mắt hiện ra ánh sáng của hy vọng: “Gâu gâu…”

Đồng ý, tao vô cùng đồng ý.

“Được, sau này tao sẽ gọi mày là Tiểu Hoàng, yên tâm, tao sẽ chăm sóc mày đến lúc mày chết, sẽ không bỏ rơi mày đâu.” Lâm Phàm sờ đầu Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng sủa gâu gâu, mặc dù nó nghe không hiểu gì, nhưng dù sao nó cũng cảm thấy chủ nhân trước mặt nhất định sẽ đối xử tốt với nó. Tìm được chủ nhân mới, ngôi nhà mới, đối với Tiểu Hoàng, cuộc đời của nó lại có hy vọng rồi.

Ngày tháng sau này đều là Tiểu Hoàng ở bên cạnh Lâm Phàm.

Lúc Lâm Phàm đọc sách, Tiểu Hoàng ngoan ngoãn nằm bên cạnh anh, im lặng chờ đợi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chủ nhân, sau đó lại nằm sấp xuống, tiến vào cõi mơ.

Những ngày tháng thế này rất ấm áp, rất yên tĩnh.

Thời tiết trở nên ấm hơn.

Tuyết tan đi, mọi vật sống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận