Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 225: Tôi không là đặc vụ ngầm, thì ai là đặc vụ ngầm đây (2)

Quả nhiên!

Anh Phi thay đổi rồi, hơn nữa còn có chút bất thường, anh ta của trước đây không có kiểu bắt chước người khác làm những chuyện biến thái như thế này.

Anh ta không dám nói, và cũng không dám trả lời gì thêm.

Tập đoàn Phi Long.

Lâm Phàm bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tập đoàn, phát hiện tập đoàn này rất cao lớn, một nhóm người đứng nghiêm trang hai bên, cúi xuống và kính cẩn chào:

“Chào anh Phi.”

“Chào anh Phi.”

Khung cảnh thật rộng lớn, một nhóm người mặc đồ đen, nhìn anh Phi với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Đây đúng là thần tượng trong lòng họ.

Trong phòng làm việc.

Lâm Phàm nhận ra căn phòng thật đẹp, trang trí cũng rất bắt mắt, anh ta ngồi trên chiếc ghế mà chỉ dành cho chủ tịch, chạm vào những thứ mới lạ trên bàn, sự tò mò của anh ta bắt đầu trỗi dậy.

Lúc này, tại tầng hầm của tập đoàn Phi Long.

Một người thanh niên đang bị treo lên, mặt mũi sưng vù, bên cạnh là đám người tay cầm gậy gộc, tra tấn vào bụng anh ta hết lần này đến lần khác.

“Tiêu Đại Long, tập đoàn này đối với mày không tệ, ngay cả việc cỏn con tập đoàn giao cho mày cũng làm không xong, mày có biết mày làm tổn thất thế nào cho tập đoàn không. Vi phạm quy tắc thì phải bị trừng phạt, mà mày lại vi phạm quy tắc quá nặng nề rồi, không thể giữ mày lại nữa, nhưng xử phạt thế nào phải đợi lệnh của anh Phi, đợi tí nữa bọn tao sẽ đưa mày đến gặp anh Phi, mày cứ chờ chết đi là vừa.”

Một người đàn ông trung niên hung dữ cầm gậy dí vào đầu Tiêu Đại Long.

“Tao nghĩ anh Phi nhất định sẽ vứt mày làm mồi cho cá.”

Sớm thôi.

Một thanh niên trẻ tuổi hơn chạy đến người đàn ông trung niên, báo cáo tình hình.

Người đàn ông trung niên gật đầu, vẫy tay ý bảo người thả Tiêu Đại Long xuống, anh Phi đã trở về, tất cả mọi việc chờ anh Phi xử lý.

Ông ta là bang chủ nhóm trừng phạt của tập đoàn Phi Long, công việc chính là xử lý những kẻ làm sai quy tắc của tập đoàn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, giết người như ngóe, dù cho là anh em thân thiết thì cũng không tránh khỏi.

Chỉ cần làm trái quy tắc.

Thì bất kể là bạn có từng mời ông ta ăn cơm hay chưa, đều phải chịu một trận đòn bằng gậy, bị đánh tới mức khóc cha gọi mẹ.

Tại phòng làm việc.

Cốc cốc!

Lát sau một nhóm người từ ngoài đi vào, Tiêu Đại Long toàn thân run rẩy bị đám người lôi vào, trong lòng anh ta rất đỗi sợ hãi, anh ta biết rõ độ tàn nhẫn của anh Phi, nên sớm đã bị dọa cho sợ mất vía, mặt cắt không còn giọt máu.

“Anh Phi.” Tiêu Đại Long vừa nói được hai từ, đã bị bang chủ nhóm trừng phạt tát một cái như trời giáng vào mặt.

“Câm mồm, sao mày dám tùy tiện gọi tên anh Phi, mày đã để tập đoàn tổn thất như vậy, đồ phản bội, xem tao xử mày thế nào.”

Những tên xung quanh không ai dám động đậy, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ đều rất sợ hãi.

Trong đó có một vài người anh em có quan hệ rất tốt với Tiêu Đại Long, họ cảm thấy vô cùng bức xúc, nhưng vì thấp cổ bé họng nên không dám lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn những gì đang diễn ra.

Lâm Phàm chỉ vào người đàn ông trung niên hỏi: “Sao ông lại đánh người ta.”

“Dạ, là anh Phi đã căn dặn mà.”

Người đàn ông trung niên cúi đầu nói, ông ta biết anh Phi nổi giận rồi, nếu như đây chỉ là chuyện cỏn con thôi thì họ đã trực tiếp giải quyết xong chứ không phải lôi người tới đây làm phiền đến anh Phi, chỉ cần báo cáo lại anh Phi là được rồi. Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến mạng người, nhất định cần phải có ý kiến của anh Phi, cho nên họ mới đưa người tới đây.

Lâm Phàm phát hiện ra rằng những người này rất xấu xa.

Tính tình cực kỳ cộc cằn.

Động một chút là đánh người.

Đầu óc nhất định có vấn đề, may mà ông Trương không có ở đây, nếu không thì đã bị dọa cho một phen hú hồn rồi.

“Anh đứng lên đi, quỳ ở đó làm gì?”

Lâm Phàm nhìn thấy tên thanh niên này có vẻ không ổn lắm, trên mặt đầy máu, nhất định là bị thương rồi, nếu có ông Trương ở đây thì có thể nhờ ông ta tiêm cho vài mũi rồi.

Tiêu Đại Long không dám đứng dậy.

Anh ta sợ.

“Anh Phi, em thật sự không cố ý, chỉ là lúc chuẩn bị hành động, mẹ của em bị ngất ở nhà, em không có cách nào khác, lúc đó em chỉ có thể đưa mẹ vào bệnh viện thôi.”

Tiêu Đại Long thanh minh trong nước mắt, bò về phía trước, nhưng bị đám người đè xuống, không chống cự lại được.

Xung quanh các anh em đều cúi gằm mặt.

Họ đều biết hoàn cảnh nhà Tiêu Đại Long nên rất thông cảm với điều đó, thật đáng tiếc là anh ta đã đi sai đường, muốn quay đầu cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ có thể trách số mệnh không tốt mà thôi.

Trong đám người, có một người đàn ông đứng nhìn cảnh tượng này không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Anh ta là đặc vụ ngầm.

Mục đích duy nhất là loại bỏ các tổ chức tội phạm.

Chỉ là tập đoàn Long Phi quá lớn, thật khó để thu thập chứng cứ, anh ta đã hoạt động ngầm trong tập đoàn Phi Long ba năm rồi mới vươn lên được vị trí ngày hôm nay, nếu muốn tiến thêm nữa thì không biết phải đến khi nào.

Lâm Phàm hỏi: “Bệnh tình mẹ anh có nghiêm trọng không?”

Tiêu Đại Long trả lời: “Bác sĩ nói bà ấy bị bệnh máu trắng.”

Lâm Phàm gãi đầu, anh cảm thấy thật kỳ lạ, lại là bệnh máu trắng, giống như bệnh của đứa trẻ kia.

Ngay sau đó.

Tiêu Đại Long hốt hoảng cầu xin: “Anh Phi, cầu xin anh đừng ra tay với mẹ tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, bệnh tình của bà ấy rất nặng, sống không được bao lâu nữa đâu, xin anh cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ đưa mẹ tôi đi. Sau đó tôi sẽ sẵn sàng chịu phạt, cho dù có phải chết thì tôi cũng sẽ không than oán gì.”

“Anh Phi, tôi cầu xin anh.”

Anh ta theo tập đoàn Phi Long đã lâu, thừa biết anh Phi tàn nhẫn như thế nào, cho dù là kẻ thù hay là người của mình đều rất đỗi tàn nhẫn, một khi đã vi phạm quy tắc của tập đoàn thì cả gia đình cũng sẽ bị trừng phạt.

Những điều này anh ta đều đã từng tận mắt chứng kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận