Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 263: Cạch một tiếng về vị trí cũ (3)

Phật trong nội tâm của Lâm Phàm mới vừa sụp đổ lại bởi vì một hành động này lại giống như được lên dây cót, cạch một tiếng lại trở về chỗ cũ, đè chết con ma mới ló đầu dậy kia.

"Chỗ này có đau hay không?" Lâm Phàm hỏi.

Ông Trương nhìn máu tươi trên cánh tay, sắc mặt mê man hơi thay đổi, sau đó hét lên: "Đau thật đấy! Đau chết tôi mất! Có phải tôi sắp chết rồi không? Mới nãy tôi cũng không có tri giác, chắc chắn là hôn mê rồi, đây là hồi quang phản chiếu, là lần cuối cùng tôi gặp mặt cậu. Sau này cậu phải chăm lo cho mình thật tốt."

Tà vật Công Kê nhìn ông Trương.

Có bị bệnh không?

Hôn mê cái quái gì, mới nãy nhà mi ngủ đó biết không?

Trong cảnh đánh nhau kịch liệt như vậy mà nhà mi cũng có thể ngủ cho được. Loài người ngu xuẩn này tư tưởng rốt cuộc kinh khủng đến nhường nào?

"Tôi qua xem một chút." Nữ y sĩ cường giả đi tới bên người ông Trương, ngồi chồm hổm xuống, nắm cánh tay của ông Trương lên, cẩn thận quan sát.

Ông Trương nói: "Có phải tôi sắp chết rồi không?"

Lâm Phàm nói: "Ông không có việc gì đâu."

Bàn tay nữ y sĩ cường giả vung lên, huyết dịch dính trên cánh tay bay biến, bề ngoài sạch sẽ. Nữ y sĩ cường giả gương mắt nhìn một cái, cô ta liền thấy không có gì để nói.

Đó là... Bị ngã xuống đất nên trầy xước rách da. Trẻ con bị thì khóc, người lớn nhiều nhất là cau mày một cái, nhịn một chút là xong.

Mà bây giờ, một thành viên được kéo vào Bộ phận đặc biệt lại còn khóc thảm hơn bất cứ kẻ nào, hệt như là bị gãy tay gãy chân vậy.

"Không sao, tôi chữa cho anh."

Lập tức thấy hiệu quả đúng là một chuyện khó.

Nhưng đối với vị y sĩ cường giả này mà nói thật ra là có biện pháp. Chính là thi triển thần thông chữa thương mạnh nhất mà cô ta học bấy giờ. Chỉ là tiêu hao hơi có chút nhiều mà thôi.

Bình thường, mục đích là để chữa trị vết thương nghiêm trọng hòng cứu mạng người, cách làm này có thể làm khôi phục trong chốc lát. Hôm nay thế mà lại dùng đến để chữa trị vết trầy xước.

Cô ta nhớ đến một câu nói mà ân sư của cô ta từng nói lúc truyền cho cô ta chiêu thức này: “Đây là tuyệt kỹ sở trường mà thầy dùng kinh nghiệm sửa đổi, hy vọng con có thể phát huy nó, cứu được nhiều người hơn. Đừng bôi nhọ nó.”

Nghĩ tới đây, cô ta cũng có chút xấu hổ.

Ân sư, tha thứ cho con.

Ánh sáng ấm áp phủ lên cánh tay của ông Trương. Ông Trương để lộ ra biểu cảm thoải mái.

“Ui, thật là thoải mái.” Ông Trương vui vẻ nói, sau đó nhìn vị nữ y sĩ cường giả này: "Có thể để cho bạn thân tôi thể nghiệm loại cảm giác thoải mái này một chút hay không? Tôi muốn cùng chia sẻ với cậu ấy."

Nữ y sĩ cường giả nhìn ông Trương.

Có còn là người không thế?

"Một ngày chỉ có thể sử dụng một lần." Nữ y sĩ cường giả nói.

"Được rồi, vậy ngày mai có thể không?" Ông Trương thấy tiếc, sau đó kinh ngạc phấn khởi khi phát hiện vết thương không còn: "Lâm Phàm cậu xem, tôi không sao rồi."

Anh ta kích động vỗ vỗ cánh tay tỏ ra rất hưng phấn.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Cảm ơn cô, cô đúng thật là người tốt."

Ông Trương nói: "Ừ, cô đúng là người tốt. Thật ra tôi biết châm cứu, nếu như cô có nhu cầu, tôi có thể giúp cô châm mấy châm."

Nữ y sĩ cường giả mỉm cười, cảm giác là lạ.

Ông Trương nhìn Lâm Phàm nói: "Tôi muốn uống Sprite, chúng ta về uống Sprite đi."

"Được." Lâm Phàm nói.

Sau đó bọn họ dắt tà vật Công Kê đi thành một hàng về phía xa.

Càng đi càng xa.

Dần dần biến mất ở khúc quanh.

"Bọn họ có phải có vấn đề hay không?"

Nữ y sĩ cường giả hỏi Độc Nhãn Nam, không nói thẳng, chỉ hỏi vòng vo một chút.

Độc Nhãn Nam có thể nói cho cô ta rằng cô ta đã đoán đúng, họ thật sự là có vấn đề.

"Cường giả đều có phong thái mà."

Bản lĩnh ăn ốc nói mò của anh ta cũng không kém.

Tà vật Chương Lang Ma bị trấn áp khiến cho tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là cái thứ gì thế?"

Lâm Đạo Minh đi tới trước đống tro bụi, thấy ở trong đó có một mảnh vỡ lớn bằng cái móng tay. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, mảnh vỡ đang tỏa ra u quang.

Mọi người tập trung tới.

Độc Nhãn Nam cầm lấy mảnh vụn nọ, cẩn thận xem xét. Cho tới bây giờ, anh ta cũng chưa từng thấy qua thứ này. Cái xót lại trên người Chương Lang Ma, e cũng không phải đồ gì đơn giản. Lát sau, anh ta bỏ lại vào túi, muốn dùng công cụ hiện đại để phân tích nó.

"Bây giờ hãy còn tà vật xuất hiện ở các chỗ khác, trước tiên giải quyết chúng đã rồi nói sau."

Tà vật khó giải quyết nhất hôm nay cũng đã bị tiêu diệt, đám còn lại không cần phải lo. Nghĩ đến chuyện Chương Lang Ma bị một người bệnh tâm thần chém chết, trong lòng anh ta không cách nào bình tĩnh được.

"Tên Hách Nhân kia không nói thật với mình."

Bây giờ anh ta đúng thực đang đổ lỗi cho người khác.

Hách Nhân chắc chắn biết năng lực của hai bệnh nhân tâm thần này nhưng lại không nói lời nào, kiểu gì cũng muốn anh ta phải từ từ phát hiện. Có điều, suy nghĩ một chút, anh ta cũng biết con người Hách Nhân này nhìn thì như là làm việc không kĩ nhưng vẫn biết nặng nhẹ.

Hiển nhiên Hách Nhân biết năng lực của hai người bệnh này có thể cống hiến cho thành phố Duyên Hải cho nên mới bằng lòng để anh ta đưa hai người có bệnh tâm thần này đi..

Năng lực ý thức rất mạnh.

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Viện trưởng Hách giơ xẻng lên hung tợn đánh một con tà vật thành đống thịt nát. Sau đó hắt hơi một cái, xoa xoa lỗ mũi, trong bụng thầm nghĩ không biết là ai đang nhắc đến anh ta. Đoạn, nhìn lại tà vật kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận