Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 543: Thần, tôi là làm theo kịch bản hoàn mỹ của ngài (3)

Có thể ở bên cạnh thần, hầu hạ thần trong lòng, là chuyện may mắn nhất của nó.

Madona thấy chủ nhân thân thiện với Tà Vật kia như vậy, trong lòng vừa hâm mộ, vừa ghen ghét. Vì sao gắt gỏng với tôi như vậy? Tôi có điểm nào không so được với nó.

Có lẽ muốn có được sự yêu thích của chủ nhân, thì cần phải cố gắng thể hiện bản thân.

Để cho chủ nhân nhìn thấy giá trị của bản thân.

Hải Thần nói: “Vũ khí ta đưa ngươi, trả lại đây đi.”

Hải Thần thân là thần, tâm tính luôn rất tốt. Tà Vật trước mặt đã theo ông ta rất nhiều năm, luôn sống trong điện Hải Thần. Sau này điện Hải Thần xuất hiện, cũng đã nghẹn lâu như vậy, khẳng định phải thả lỏng một chút.

Ông ta đưa vũ khí đinh ba cho nó, chính là mong nó dùng vũ khí của thần, mang lại áp lực cho loài người.

Hải Thần đang chờ đợi vũ khí, thấy nó không hề động đậy, khẽ nhăn mày thần, nói: “Làm sao vậy?”

“Thưa chủ nhân vĩ đại, cây đinh ba không có trên người tôi.” Tà Vật quỳ rạp xuống đất, cung kính trả lời.

“Hử?” Hải Thần kinh ngạc, nhíu mắt: “Ồ, vậy thì ở đâu?”

Ông ta không lập tức nổi giận.

Mà là nhỏ giọng chậm rãi hỏi.

Bất kể thế nào.

Phẩm cách là bắt buộc phải có.

“Thưa chủ nhân vĩ đại, cây đinh ba đã bị tôi phóng đến trung tâm thành phố, uy hiếp những loài người kia.” Tà Vật báo cáo sự thật, sau đó nói: “Thần, ngài không có lấy cây đinh ba lại sao?”

Đối diện với lời hỏi dò của thuộc hạ, Hải Thần và Tà Vật nhìn thẳng nhau, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên, sau đó đè nén sự tức giận, mỉm cười miễn cưỡng, nói: “Không có lấy lại.”

Tà Vật nói: “Thật sự là đáng tiếc…”

Nghe lời Tà Vật nói, Hải Thần không cách nào nhẫn nhịn, trực tiếp xông từ bảo tọa xuống, muốn tiêu diệt Tà Vật, nhấc tay, tức giận nói: “Cái thứ khốn nạn ngươi…”

“Không, thần vĩ đại, hãy nghe tôi giải thích, mọi thứ tôi làm đều là dựa theo mệnh lệnh của ngài.” Tà Vật hô to, trên khuôn mặt sợ hãi cố duy trì một chút bình tĩnh.

Đầu óc nó rất rõ ràng, ăn nói có trình tự:

“Khi ngài đưa cây đinh ba cho tôi mượn, đã nói với tôi, hãy xuất hiện trên mặt sông, thu hút sự chú ý của loài người, rồi ném mạnh cây đinh ba đến trung tâm thành phố Duyên Hải, làm cho trời đất biến động, tạo thành dị tượng kinh khủng, uy hiếp loài người.”

“Thuộc hạ đã tiến hành theo sự căn dặn của ngài một cách hoàn hảo, tuyệt đối không làm thêm bất cứ chuyện gì.”

Tà Vật dường như là cảm giác được hình như như vậy vẫn chưa thể chứng minh được mình vô tội, bày ra dáng vẻ rất kiên định, nói:

“Thuộc hạ tuyệt đối không có thay đổi kịch bạn.”

Với Tà Vật mà nói, có thể biết hai chữ ‘kịch bản’, rõ ràng là đã được học tập.

Bàn tay của Hải Thần dừng lại trên đầu Tà Vật, chỉ còn lại khoảng cách một chút xíu nữa là có thể đập chết Tà Vật.

“Điều ngươi nói đều là thật?” Hải Thần nhíu chặt mày, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề, thật sự là do mình làm sai sao.

Tà Vật nói: “Vô cùng xác thực, không có nửa lời nói dối.”

Hải Thần nhớ lại.

Hình như… thật sự là do mình.

Đáng chết!

Bị đập cho mơ hồ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên mất.

Hải Thần rất muốn cào đầu.

Thật phiền.

Muốn lấy lại cây đinh ba, độ khó rất cao.

Ngày ba mươi tháng năm!

Phong trào Tạo Thần ở thành phố Duyên Hải bắt đầu. Dưới sự tổ chức của bộ phận, đã kêu gọi được rất nhiều công nhân với kinh nghiệm phong phú bắt đầu dựng rào, chuẩn bị xây dựng tượng Lâm Phàm.

Pho tượng được giao cho một nhà xưởng làm, và đặc biệt yêu cầu bên đó thuê chuyên gia điêu khắc hàng đầu trong nước đến làm. Bất kể nói thế nào, thì pho tượng cần phải truyền thần, cũng không thể làm đến cuối cùng lại không ra ngô ra khoai gì, đến lúc đó không chỉ có bọn họ mất mặt, mà còn có toàn thể nước nhà.

Bộ phận không thiếu tiền, chỉ thiếu thể diện.

Chỉ cần thể diện làm cho tốt, thì cái gì cũng không thành vấn đề.

Kim Hòa Lị ăn mặc gợi cảm đi đến. Cô ta làm việc ở bộ phận đặc biệt đến hiện tại đều luôn là như vậy. Căn cứ vào nghiên cứu khoa học chứng minh, khi cùng trong một văn phòng có một người đẹp ăn mặc rất bốc lửa, thì sẽ nâng cao năng suất làm việc của đồng nghiệp.

Đây không phải là lời nói vô căn cứ.

Mà là có việc thật chứng minh.

“Vừa rồi có tin tức từ phía tổng bộ truyền tới. Madona của nước Hải Vân yêu cầu chúng ta trả lại cây đinh ba, nói vũ khí đó là của Hải Thần, bị Tà Vật trộm mất, và để lại ở thành phố Duyên Hải chúng ta. Hy vọng chúng ta trả lại.” Kim Hòa Lị báo cáo tình huống.

Độc Nhãn Nam ngơ ngác nghe tình huống Kim Hòa Lị báo cáo.

“Ông ta thật sự làm như vậy?”

Nói thật, Độc Nhãn Nam thật sự há hốc mồm. Mặc kệ thế nào, Madona cũng là chủ của quán Hải Thần nước Hải Vân, địa vị giống với lãnh đạo Từ ở Hạ Đô. Có đầu óc một chút cũng biết nói như vậy là một chuyện rất bẽ mặt.

Nhưng không nghĩ tới.

Madona chưa từng sợ bị bẽ mặt bao giờ.

Mặt mũi là thứ gì? Có quan trọng hơn vũ khí của chủ nhân nhà mình không?

Để lấy lại được cây đinh ba của Hải Thần, cho dù mặt mũi mất sạch sẽ, cũng nhất định sẽ không hối hận.

Kim Hòa Lị nói: “Đúng vậy, vả lại còn lấy danh nghĩa của quốc gia yêu cầu chúng ta trả cây đinh ba lại.”

Độc Nhãn Nam suy nghĩ, vẫn là không thể trả lại được. Thứ đã đến trong tay bọn họ, thì chính là đồ của bọn họ, đặc biệt là thứ này còn là vũ khí của Hải Thần. Bởi vì vài câu nói, và một chút kháng nghị đã trả lại đồ, vậy thì mặt mũi vứt đâu đây.

“Trả lời lại nước Hải Vân rằng, thật sự là ngại quá, chúng tôi không biết đó là vũ khí của Hải Thần, tưởng là một loại kim loại bỏ đi nào đó, vì quá chiếm chỗ, nên đã nung chảy rồi.”

“Với lại lấy danh nghĩa của bộ phận đặc biệt để gửi thông báo đi.”

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy đây là cách tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận