Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 255: Trận chiến đó rốt cuộc đã khủng khiếp như thế nào (Cảm ơn thủ lĩnh của Huyền Vũ) (3)

Lưu Hải Thiềm chảy đầy mồ hôi trên trán, yêu quái gián quả thực rất mạnh, cuộc so tài giữa hai bên rất khốc liệt, thanh kiếm sau đó được vung lên.

Thanh kiếm dài hóa thành hư ảo, từ chuôi kiếm cuộn lên chi chít những thanh kiếm dài, sau đó lại như thể một đóa hoa nở rồi lại cụp, bủa vây yêu quái gián, vô số thanh kiếm dài chém sau lưng nó.

“A Di Đà Phật, các cao thủ của viện y học Đạo gia Mao Gia thật là bá đạo.” Vĩnh Tín thở dài và bắt đầu niệm Phật, Phật quang phát ra, bóng Đức Phật liền xuất hiện phía sau lưng.

Bóng của Đức Phật cao tới vài trượng.

Bàn tay của sư phụ Vĩnh Tín đè xuống đoạn cuối cùng của thanh kiếm, bóng Đức Phật vươn bàn tay ra, giáng xuống yêu quái gián. Một tiếng nổ vang lên, mặt đất rung chuyển, và lập tức xuất hiện một dấu tay khổng lồ.

Ngay sau đó.

Lâm Đạo Minh và Lưu Hải Thiềm tiếp tục thực hiện pháp thuật của mình, tấn công liên tục, không để cho bên kia có cơ hội lật ngược tình thế. Nếu như giống con yêu quái của mười năm trước thì với thế tấn công như bây giờ thì khó lòng mà lấy mạng được đối phương.

Ở phía xa.

Tôn Hiểu run lên vì phấn khích, anh ta chưa bao giờ được chiêm ngưỡng cảnh tượng như vậy trước đây. Thật tuyệt vời, thực sự rất tuyệt vời, quả thực là trận chiến của những kẻ mạnh thực thụ.

Mắt anh ta hoa lên bởi những thế tấn công đẹp mắt.

Ngay cả tay anh ta cầm máy ảnh cũng đang run lên.

“Bĩnh tĩnh, nhất định phải thật bình tĩnh, đây thực sự là một cuốn sách dạy cách chiến đấu mà.”

Và anh ta chính là nhân chứng lịch sử.

Đã rất nhiều năm rồi không còn xảy ra những cuộc chiến như thế này nữa rồi.

Rất ít yêu quái có thể chống đỡ lại khi ở trong tay họ, nhưng mà con yêu quái xuất hiện lúc này nhất định là yêu quái mạnh nhất, nếu không đã không thể thu hút được cả bốn vị này đến đây.

Ngay lúc này.

Họ đã không tiếp tục thực hiện những loại pháp thuật cao siêu.

Bụi bẩn từ những hố sâu cuốn lên mù mịt, nhất thời không biết yêu quái gián còn sống hay đã chết.

Sư phụ Vĩnh Tín cảnh giác, ông chú ý quan sát tình hình dưới hố sâu kia, ánh mắt ông như có từng tia sấm sét trong đó.

Lưu Hải Thiềm khẳng định rằng anh ta đã giáng một nhát kiếm lên người đối phương mà không hề chệch chút nào. Theo như tình hình lúc nãy, chắc chắn nó đã xuyên qua cơ thể đối phương, nhưng kẻ mà anh ta đối mặt là yêu quái gián thì lời anh nói chưa chắc đã đúng đâu.

“Có chắc chắn là đã chết không.” Lưu Đạo Minh nói.

Vĩnh Tín sư phụ: “Rất khó nói, chúng ta xem tình hình trước đã, trước tình thế này nhất định không thể bất cẩn được.”

Khi lớp bụi tan dần, họ nhìn thấy trong lớp bụi có một bóng ma mơ hồ.

“Cẩn thận, nó vẫn chưa chết.” Vĩnh Tín sư phụ hét lên.

Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát, không thể tin được vào mắt mình, làm sao lại có chuyện này được.

Bụi tan.

Yêu quái gián đã đứng trước mặt mọi người như chưa hề có chuyện gì, trên người quả thực có vết thương nhưng xem ra không phải vấn đề lớn, ngược lại nó hơi nghiêng đầu, sau đó nó hướng về phía xa nhìn cao thủ cao viện y gia ở trên lầu.

Ngay sau đó, nó nhìn Lâm Đại Minh và Lưu Hải Thiềm, và cuối cùng là nhìn sư phụ Vĩnh Tín.

Yêu quái gián thu lại ánh mắt, nó nhìn xuống vết thương đang chảy máu trên ngực, giơ tay sờ lên vết thương, tựa hồ như muốn lau sạch vết máu.

Với vẻ ngoài đáng thương, nó giống như đang bị bắt nạt và bất lực.

Họ đều kinh sợ yêu quái gián.

Nếu không thì, mười năm trước yêu quái gián đã không bị cao thủ làm cho bị thương và gần như đã chết.

Chỉ có điều khiến họ băn khoăn lúc này.

Vì sao mười năm trước người ta không giết chết yêu quái gián, hay là giết nó không thành công?

Ở nơi xa.

“No quá.” Lâm Phàm xoa bụng, ăn no quá rồi, một con yêu quái cá sấu vừa bị anh ta chén sạch.

Ông Trương và yêu quái gà trống không ăn được nhiều.

Chỉ ăn một chút thôi đã no rồi.

“Lâm Phàm, tôi thật không muốn làm gì nữa rồi.”, ông Trương nói.

Lâm Phàm đáp, “Vậy chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát đi, không ngờ mùi vị ngon đến thế, nếu ông không nói, thì tôi cũng không biết đấy.”

Yêu quái gà trống cúi đầu im lặng, nó bây giờ đã hiểu rằng làm bất cứ việc gì đều nên khiêm tốn.

Lại nói con yêu quái cá sấu này, sao lại chết thảm thương thế.

Lý do rất đơn giản.

Nó không hiểu khiêm tốn là gì.

Nếu nó biết hạ mình một chút, thì nó đã không chết.

Không nói những lời lạnh lùng, nó vẫn rất cảm kích yêu quái cá sấu, vì yêu quái cá sấu có sức lực dẻo dai, thịt lại thơm ngon, nó ăn rất thoải mái, phải nói rằng đồng loại chưa bao giờ để nó phải thất vọng.

Ông Trương nói: "Chúng ta hãy đi dạo phố, ăn uống và tập thể dục nhiều hơn, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể."

Lâm Phàm cười nói: "Được rồi, nghe theo lời ông nói."

Nếu ai đó nhìn thấy như vậy, chắc chắn sẽ phải ghen tị với ông.

Đây là tình bạn giữa những người tâm thần với nhau. Cho dù là có mưu đồ gì đi chăng nữa thì ai mà có thể làm được như vậy chứ, tình bạn của họ tuyệt đối thuần khiết không chút tạp chất nào.

Tổng bộ đã phát hiện ra tình hình ở thành phố Diên Hải.

Tại trụ sở tổng bộ.

Kim Thượng Võ mặt lạnh tanh, mặt mày rất khó coi, ông ta cảm thấy rất tệ khi biết được yêu quái gián mười năm trước đã xuất hiện trở lại. Dù có trải qua chuyện đó hay không, ông ta cũng hiểu được nỗi kinh hoàng của yêu quái xấu xa đó.

Bây giờ ông ta mới hiểu tại sao người đàn ông một mắt lại gọi ông ta là kẻ phản bội.

Thì ra người đàn ông một mắt bấy lâu nay vẫn tưởng có người cố ý đưa mình ra khỏi thành phố Diên Hải, nên mới hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận