Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 214: Sợ nhất là không ai hóa vàng mã cho ông

Ngày ba mươi tháng ba!

Thời tiết vẫn rất đẹp.

Bác sĩ và y tá đi kiểm tra phòng bệnh, lúc đến phòng bệnh của hai bệnh nhân tâm thần thì trong lòng rất hồi hộp. Hai người bệnh này đều là bệnh nhân VIP của bệnh viện, hai người bệnh nên cảm ơn bác sĩ vì tay nghề cao của chúng tôi đã cứu được anh. Mà bác sĩ cũng nên cảm ơn hai vị bệnh nhân tâm thần, nếu như không phải hai người cứ luôn tìm đường chết, chúng tôi cũng không có nhiều cuộc phẫu thuật có tính khiêu chiến như vậy.

Đều là bởi vì các người.

Chúng tôi mới có thể tích lũy được kinh nghiệm phẫu thuật phong phú như vậy.

Cảm ơn lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, chỉ có như vậy mới có thể cùng nhau có lợi. Chúng tôi cứu anh một mạng, anh giúp chúng tôi trở thành chuyên gia có kinh nghiệm phong phú.

Lúc này.

Lâm Phàm và ông Trương ngồi ở trên giường, đung đưa chân nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn bé gái, ánh mắt họ nhìn nhau tràn đầy ấm áp không chứa chút tạp chất nào.

“Gặp quỷ.”

Lúc kiểm tra phòng bệnh bác sĩ thấy Lâm Phàm thì kêu lên, làm sao có thể như vậy được chứ, theo lý thuyết anh ấy bị quấn băng căn bản không có khả năng động đậy, nhưng bây giờ băng quấn rơi khắp mặt đất còn người bệnh bị sét đánh, tinh thần cực kỳ tốt ngồi ở đằng kia, da trên cơ thể bị cháy đen đã biến mất, thay vào đó chính là da thịt trắng mịn như tuyết.

“Đúng là kỳ tích.”

Bác sĩ kinh ngạc đến ngây người vội vàng chạy tới trước mặt Lâm Phàm, nhìn trái nhìn phải vì muốn nhìn thấu Lâm Phàm, một người nhìn không đã ghiền, vẫy vẫy tay nói:

“Mọi người mau đến xem xem, bình phục nhanh thật đấy, đúng là kỳ tích.”

Một y tá nói: “Cái này không phải là kỳ tích, đây là phương pháp điều trị xuất thần của viện trưởng.”

“Đừng nịnh nọt, viện trưởng không có ở đây.” Bác sĩ hâm mộ khả năng nịnh nọt của những y tá này, có thể nói là gà chiến trong giới nịnh bợ. Viện trưởng lại không ở đây cũng có thể nịnh nọt kinh khủng như vậy, đến cả y tá trưởng cũng có kỹ năng nịnh nọt này.

Trương Hồng Dân nói với những bác sĩ này, lúc đó anh cũng sợ chết khiếp.

Anh ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ, giống như là phá kén biến thành bướm vậy. Tiếng bịch bịch liên tục, sau đó anh ta sống lại, cảnh tượng lúc đó thật khiến người khác sợ hãi, tận mắt nhìn thấy nhất định sẽ dọa cho sợ chết khiếp.

Lâm Phàm chớp chớp mắt, nghi ngờ nói: “Mọi người có chuyện gì à?”

Cử chỉ kỳ quái, không biết tại sao họ phải vây xung quanh anh, trên người anh có cái gì à.

Hay là mấy bác sĩ này đầu óc có vấn đề?

Nếu như trên người anh có thứ gì đó thì anh có thể ở trước mặt bọn họ lấy xuống, ngộ nhỡ đầu óc có vấn đề, ừ...Bất lực.

“Anh làm như thế nào vậy?” Bác sĩ véo da của Lâm Phàm, trơn trượt mịn màng mềm mại giống như da của đàn bà vậy. Nếu như có thể cọ xát...hừ, sao có thể nghĩ như thế được chứ, anh ta là một người đàn ông, còn có thể cọ sát không vào à?

Các y tá rất hâm mộ.

Nhìn đỏ mắt.

Dựa vào cái gì da của đàn ông còn đẹp hơn các cô nữa chứ.

Bị sét đánh thật sự có thể khiến da trở nên đẹp hơn à?

Các cô chỉ nghe nói bôi tinh trùng lên có thể giúp da trở nên đẹp hơn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói sét đánh cũng có thể được, chẳng lẽ là lột vỏ trứng, lộ ra lòng trắng trứng mềm mại à?

“Là trứng gà.” Lâm Phàm nói.

Bác sĩ không hiểu nên nghiêm túc lắng nghe.

Lâm Phàm chỉ vào con gà mái rồi nói: “Tôi ăn trứng nó đẻ, toàn thân tràn đầy năng lượng, cho nên mới như bây giờ.”

“Tôi đâu?” Ông Trương chỉ vào mặt của mình, nghi ngờ giành công, Lâm Phàm khó chịu cũng không nói gì công lao của ông.

“Đúng rồi, còn có ông Trương, ông ta đã châm cứu cứu tôi, nếu như mọi người muốn thử, tôi nghĩ ông Trương nhất định sẽ giúp mọi người.” Lâm Phàm lại chỉ vào ông Trương, dốc sức khen ngợi ông Trương một phen.

Ông Trương vỗ nhẹ cục cưng, rất nghiêm túc gật đầu với bọn họ nói: “Tin tưởng tôi đi, tôi có thể đem đến hy vọng cho mọi người.”

Khụ khụ!

Bác sĩ và các y tá từ trong khiếp sợ tỉnh lại rồi nhìn nhau mà ngược lại quên đối phương là bệnh nhân tâm thần, bọn họ hành động như vậy đã gây ra sự hiểu lầm không cần thiết.

“Ừ, hồi phục rất tốt, nên quan sát thêm một ngày. Nếu như không có chuyện gì thì có thể xuất viện, đợi lát nữa sẽ thông báo cho viện trưởng một tiếng, tình hình người bệnh rất ổn định, tốc độ khôi phục rất nhanh, có thể làm thủ tục xuất viện.”

Bác sĩ làm bộ rất bình tĩnh.

Thực ra bây giờ anh ta đã có chút chột dạ.

Thật là quá non nớt, suýt chút nữa thì bị bệnh nhân tâm thần gài bẫy rồi.

Y tá nói: “Bác sĩ, vừa kiểm tra một lần, tôi cảm thấy bây giờ có thể xuất viện được rồi.”

Bác sĩ nhìn y tá một cái: “Tốc độ này có hơi nhanh, không thể gấp gáp được. Dựa theo quy trình, đi phòng bệnh kế tiếp.”

Từ đầu tới cuối cũng không để ý tới Lâm Phàm và ông Trương.

Hai người đều là khách VIP của bệnh viện Hoa Điền, ai có thể không biết ai, nhiều nhất là lừa gạt bác sĩ và y tá mới tới, nhưng nói khó nghe thì các nhân viên mới tới căn bản đụng phải bệnh nhân cao cấp kiểu này.

Đều là chủ nhiệm và viện trưởng phụ trách.

Bọn họ muốn phụ trách cũng còn chưa đủ tư cách.

Chuyện kiểu này cũng giấu ở trong lòng, nếu để cho người nhà của bệnh nhân bình thường biết, nhất định sẽ gây chuyện với bác sĩ, dựa vào cái gì một người bệnh tâm thần có thể được chủ nhiệm chuyên gia và viện trưởng chăm sóc. Bọn họ là người, chúng tôi không phải là người à, huống chi chúng tôi còn bình thường hơn bọn họ mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận