Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 436: Rơi xuống! Vừa bắt đầu đã nổ tung tất cả (5)

Sau đó.

Trong đầu của Lâm Phàm xuất hiện rất nhiều ký ức.

Đó là thế giới mà lấy võ công làm tôn nghiêm, thế lực rắc rối phức tạp, hơn nữa cũng là thế giới hiện đại, thân phận hiện tại của anh ta là cậu chủ nhà họ Lâm, chỉ là rất ngốc, mà bây giờ anh ta đang đối mặt với sự diệt vong của gia tộc bởi vì quyền kinh của nhà họ Lâm.

“Các người thật sự phải đuổi cùng giết tận sao?” Ông cụ Lâm đầu tóc bạc phơ, tức giận quát tháo.

Ông ấy là ông cụ của nhà họ Lâm, là ông nội của Lâm Phàm, là người mạnh nhất nhà họ Lâm. Nhưng vì tuổi tác, ông ấy chỉ có thể phát huy năm sáu mươi phần trăm sức mạnh, đối mặt với sự bao vây của nhiều thế lực như vậy, ông ấy đã đến lúc thành cây đèn cạn đầu rồi.

“Đạo trưởng Thanh Vân, có thể giúp đỡ nhà họ Lâm tôi hay không.” Ông cụ Lâm nhìn về phía một đạo trưởng ở góc phòng khách.

Đạo trưởng này là do ông cụ Lâm gọi đến để giúp đỡ nhà họ Lâm, nhưng không ngờ đạo trưởng Thanh Vân lại nuốt lời trước lúc lâm trận, bị thế lực khác làm lay động, nên khoanh tay đứng nhìn.

Đạo trưởng Thanh Vân thản nhiên nói: “Ông cụ Lâm, ý trời khó cãi, hôm nay là ngày diệt vong của gia tộc họ Lâm, không ai có thể ngăn cản được. Nếu đã vậy thì sao không giao quyền kinh ra, bần đạo sẽ bảo vệ tính mạng cho đứa cháu ngốc của ông.”

Tiếp sau đó.

Một đám người nhìn chằm chằm như hổ đói đều cười phá lên.

“Ha ha, thật là buồn cười quá đi mất, nhà họ Lâm đến đời này lại đẻ ra một tên ngốc.”

“Cho dù hôm nay chúng tôi không ra tay, thì nhà họ Lâm cũng chỉ có mấy chục năm mà thôi.”

Lúc này.

Một cô gái đi ra từ đám người, ngoại hình rất xinh đẹp.

“Lâm Phàm, không phải lúc trước anh thích nghe lời tôi nhất sao? Ngoan ngoãn bảo mẹ anh giao quyền kinh ra, sau này tôi có thể nuôi anh, xem anh như một con chó mà nuôi.”

Lời cô gái nói hoàn toàn không hề xứng với ngoại hình của cô ta.

Vô cùng độc ác.

“Trước kia nữ thần Chu Đồng lấy lòng tên ngốc này là vì để có được quyền kinh, chúng tôi nhìn thấy đều rất đau lòng. Bây giờ thì tốt rồi, chủ nhân của nhà họ Lâm chết bất đắc kỳ tử, chúng tôi không cần để nữ thần chịu ấm ức nữa.” Một vài người trẻ tuổi cười nói.

Lúc trước nhà họ Lâm còn rất hùng mạnh.

Chỉ có thể dùng sắc đẹp để dụ dỗ tên ngốc này.

Nhưng không hiệu quả lắm.

Bây giờ thì không cần phiền phức như vậy, trực tiếp tiêu diệt, ép họ giao quyền kinh ra là được rồi.

Lâm Phàm vừa rơi xuống, chưa hiểu rõ tình hình hiện tại.

Không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Anh ta không thích như vậy.

Từ trước đến giờ, anh ta luôn cho rằng giết người là một việc xấu.

Quản gia già nhà họ Lâm cản ngay trước mặt: “Bà chủ, ông chủ, hai người đưa cậu chủ đi trước, ở đây cứ để cho chúng tôi xử lý, chúng tôi chắc chắn có thể ngăn cản bọn họ.”

Quản gia già đó là người hầu trung thành của nhà họ Lâm.

Có sức lực rất mạnh.

Yến Khâu.

Trong thế giới võ lâm hiện đại bây giờ, ông ấy cũng là bậc thầy trong đám cao thủ, muốn hạ gục ông ấy thì có hơi khó, cần phải trả cái giá không nhỏ.

“Ông Yến, ông đúng là con chó trung thành mà, vì để bảo vệ một nhà chủ nhân mà đến con cháu mình cũng không quan tâm. Ông sẽ không cho rằng không ai biết bọn họ ở đâu chứ?”

“Nào, trả cháu trai mà ông Yến thương yêu nhất về cho ông ấy.”

Tiếp theo.

Chu Đồng ném thi thể của một đứa bé lên phía trước, thi thể rơi xuống đất rồi lăn vòng, sau đó im lặng nằm ở trước mặt tất cả người nhà họ Lâm.

Ông Yến trừng mắt lên, nhìn thi thể của cháu mình, máu xông lên não, phun ra một ngụm máu tươi, căm phẫn nói:

“Nó chỉ là một đứa nhỏ, thế mà là các người lại có thể xuống tay.”

Người nhà họ Lâm tuyệt vọng nhắm mắt.

Không nỡ nhìn.

Bọn họ đều biết đó là cháu trai của ông Yến, không ngờ lại bị người nhà họ Lâm bọn họ liên luỵ.

Đứa nhỏ?

Lâm Phàm cúi đầu nhìn về phía đứa bé đang nằm trên mặt đất, trong phút chốc, mắt của anh ta trừng to lên.

“Tiểu Bảo…”

Anh nhẹ giọng gọi.

Mẹ Lâm ở bên cạnh nghe thấy giọng của Phàm Nhi, tưởng là anh ta sợ hãi, muốn nắm lấy tay con trai, để anh ta yên tâm, dù có ra sao thì cũng phải đưa anh ta rời khỏi đây.

Chỉ là điều khiến bà ấy không ngờ là.

Lâm Phàm bước lên, đi ra khỏi đám người, quỳ trước mặt Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đẩy: “Tiểu Bảo, cậu dậy đi, sao cậu cũng đến đây vậy?”

“Tiểu Bảo, là tôi, Lâm Phàm đây.”

Lâm Phàm trừng to mắt giống như không dám tin, hoặc là nói anh ta không tin Tiểu Bảo đã chết.

Anh ta cúi đầu, tai dán lên lồng ngực Tiểu Bảo, nghe thấy tiếng tim đập của cậu ta.

Người của nhà họ Lâm đều không nỡ nhìn cảnh tượng này.

Bọn họ đều biết cậu chủ Lâm có quan hệ rất tốt với cháu của ông Yến, bình thường đều là cháu của ông Yến chơi với cậu chủ.

Chỉ là…

Tiểu Bảo là ai?

Cháu của ông Yến đâu phải tên Tiểu Bảo, là Tiểu Lăng mà.

Có lẽ đây là nhũ danh không ai biết giữa cháu của ông Yến và cậu chủ.

“Cậu chủ, Tiểu Bảo đã chết rồi.” Ông Yến đau buồn nói.

“Không, tôi có nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt, tôi nói ông nghe, nó không có chết, nó bảo tôi mau chạy đi, tại sao tôi phải chạy chứ?”

Lâm Phàm lẩm bẩm, sau đó nhẹ giọng hỏi.

“Tiểu Bảo, ai khiến cậu thành ra thế này? Tôi phải báo thù cho cậu, cậu là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, tôi sẽ không để người khác ức hiếp cậu đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận