Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 604: Trên trời rơi xuống Hổ Đản Vu (3)

Nếu như không làm rõ chuyện này thì không thể ăn ngon ngủ yên được.

"Tiếp tục tìm kiếm, cho dù như thế nào cũng phải tìm cho bằng được đồ vật bên trong thiên thạch cho tôi."

"Vâng."

Thành phố Duyên Hải.

Tại một tòa tiểu khu cũ nát.

Thường được gọi là khu ổ chuột.

Công ty vệ sinh cống thoát nước của Chu Hổ và Vương Nhị Đản làm ăn không được tốt lắm, công việc không nhiều, lại còn phải nuôi con Cách Cách Vu to lớn, điều kiện sinh hoạt tương đối khó khăn, thuộc về tầng lớp dân nghèo thành thị.

Thứ đồ vật đáng giá nhất trên người cũng chỉ là chiếc xe van sắp hỏng kia.

Một khi đã bước lên con đường sáng, sẽ rất khó quay đầu đi lại con đường tối.

Bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt cuộc sống làm kẻ bắt cóc.

Lúc này, hai người bọn họ cùng với Cách Cách Vu đang vây quanh giường, nhìn thằng nhóc nằm ở trên giường, rơi vào trầm tư.

Nhị Đản nói: "Anh Chu, tình hình hiện tại của chúng ta như thế này, liệu có thể nuôi thêm một người không?"

Chu Hổ nói: "Cậu thử nói xem?"

Lúc nói đến đây, bọn họ nhìn về phía tinh tinh Cách Cách Vu ngây ngốc bên cạnh, ánh mắt thật sự là không biết phải làm sao, đây chính là một thùng cơm rất lớn, mỗi ngày vất vả khổ cực nhặt ve chai kiếm được chút tiền đều bị nó ăn sạch.

Thật sự muốn mang nó ra ngoài tự nhiên.

Rồi vứt bỏ.

Nhưng sau khi ở cùng một thời gian, nuôi chó còn có cảm tình, huống hồ là nuôi một con tinh tinh.

Người đàn ông nằm ở trên giường này, không phải là do bọn họ bắt cóc mang về.

Mà là bọn họ nhặt về.

Thật đó.

Nếu như không được nhìn thấy tận mắt, bọn họ cũng không dám tin là sự thật, tình huống lúc đó là như vậy, bọn họ phát hiện thời gian này đang vô cùng an toàn, tà vật hiếm khi xuất hiện, nên quyết định mạo hiểm đi ra khu vực ngoại ô đổ nát tìm chút sắt vụn để bán.

Đang lái xe trơn tru thì đột nhiên một bóng người từ trên trời rơi xuống, dọa bọn họ sợ chết khiếp.

Nếu như đâm phải ai đó, có lẽ với tình hình tài chính này của bọn họ khó mà bồi thường được.

Sau khi do dự một lúc lâu, bọn họ trực tiếp đưa người này về đây.

Ríu rít.

m thanh kỳ quái truyền đến.

Đây chính là âm thanh đặc thù lúc thức tỉnh.

Chu Hổ và Nhị Đản có chút căng thẳng, điều họ sợ nhất là đối phương chết rồi đổ thừa bọn họ, nếu là lúc trước, bọn họ mà gặp tình huống như thế này ở ngoại ô, chỉ cần đi lên đạp cho hai cái, chết luôn người giả vờ bị đâm, đẩy sang một bên.

Không có mắt nhìn xem hai anh em chúng ta là ai.

Người đàn ông tỉnh lại.

Ánh mắt có chút mông lung.

Đánh giá một lượt khung cảnh xung quanh, rất lạ lẫm, còn rất có hương vị.

"Tôi đang ở đâu?" Người đàn ông tự hỏi.

Không hề nói quá, dáng vẻ người đàn ông này thật sự là đẹp trai, chính là kiểu đẹp trai chính trực, mắt sáng lông mày rậm, là kiểu đẹp trai mà phụ nữ yêu thích nhất, so sánh với vẻ ngoài của Chu Hổ và Nhị Đản đúng là một trời một vực.

Chênh lệch giữa hai bên thật sự là quá lớn.

"Đang ở nhà chúng tôi." Chu Hổ nói.

Sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng bổ sung: "Anh đừng hiểu lầm nhé, chúng tôi không hề đâm vào anh đâu, là tự anh rơi từ trên trời xuống, ầm một tiếng, rơi xuống đất, chúng tôi là người tốt bụng, đưa anh về đây cấp cứu."

Người đàn ông im lặng không nói gì, rồi vỗ mạnh vào đầu, có cảm giác bộ não có chút lộn xộn, cảm thấy mọi chuyện cứ mơ mơ màng màng không rõ ràng.

Vương Nhị Đản nói thầm: "Đại ca, tôi thấy anh ta hình như có vấn đề."

Chu Hổ nói: "Để tôi thăm dò trước xem sao."

Chờ đối phương trong chốc lát, Chu Hổ trực tiếp bắt đầu đặt các câu hỏi về thân thế của đối phương.

"Anh là ai?"

"Tôi không biết."

"Nhà anh ở đâu?"

"Tôi không biết."

"Anh làm nghề gì?"

"Tôi không biết."

Chu Hổ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Vậy tóm lại anh có biết anh rơi xuống như thế nào không?"

Im lặng một lúc.

"Tôi không biết."

Chu Hổ và Nhị Đản đi qua một bên nói chuyện.

"Khả năng là đầu óc anh ta có vấn đề." Chu Hổ chỉ vào đầu, cẩn thận thì thầm.

Vương Nhị Đản nói: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"

Chu Hổ suy nghĩ: "Chúng ta trực tiếp ném anh ta ở đầu đường, sống chết gì cũng không liên quan đến chúng ta, cậu thấy được không?"

"Được đó, đại ca." Vương Nhị Đản nói.

Sau đó, bọn họ lập tức lôi kéo đối phương lên xe, đi đến một nơi vắng vẻ không người, rồi lừa gạt đối phương đợi ở chỗ này, sau đó lái xe chạy trốn, Cách Cách Vu ngồi ở ghế sau, vỗ vỗ bả vai của bọn họ.

"Cách Cách Vu..."

"Cách Cách Vu..."

Vương Nhị Đản nói: "Đừng có nháo, chúng tao nuôi mày đã vất vả lắm rồi, giờ mà nuôi thêm anh ta nữa thì chúng ta chỉ có đường uống gió Tây Bắc mà sống."

Tà vật tinh tinh Cách Cách Vu lay lay cánh cửa xe, nhìn người đàn ông đứng ở dưới đèn đường, gấp gáp vò đầu, sau đó nó nhìn thấy một tờ báo ở trong xe, như là tìm được cái gì đó.

Giơ tờ báo ra trước mặt Vương Nhị Đản.

Nhị Đản không hiểu Cách Cách Vu muốn làm gì.

Nhưng chẳng mấy chốc sau...

Anh ta nhìn thấy nội dung in trên tờ báo, vội vàng nói: "Đại ca, quay xe đi, chúng ta trở lại."

Chu Hổ giẫm mạnh lên chân phanh, xe dừng lại: "Sao thế?"

"Anh xem này…" Nhị Đản chỉ vào tờ báo nói: "Anh có hiểu nội dung này không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận