Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 624: Cô gái! Xin cô tự trọng (2)

Cô gái! Xin cô tự trọng (2)

Chu Hổ và Nhị Đản có nói cho anh ta nghe.

Người này là khách quen, tuyệt đối không thể đắc tội được. Công ty của chúng ta có thể tồn tại được hay không cũng là xem người này có cho chúng ta con đường sống hay không.

"Nè, Nhị Đản à, tôi thấy chuyện làm ăn của chúng ta cuối cùng có thể khấm khá lên được rồi."

Chu Hổ rất vui vẻ, chỉ cần có việc làm thì cho dù cống thoát nước có kinh tởm như thế nào đi nữa, anh ta cũng sẽ chịu đựng cơn nôn mửa mà vệ sinh nó thật sạch sẽ.

Sau đó, anh ta nhìn về phía Hổ Đản Vu được bọn họ nhặt về kia, cảm thấy thật không uổng phí công sức nhặt về, thật tình mà nói còn đúng là lời to nữa.

Từ sau khi có Hổ Đản Vu, chuyện làm ăn của công ty cũng tốt lên.

Cứ nói tới bà chị trước mặt này đi, liên tục hết ngày này tới ngày khác đều gọi bọn họ tới thông cống thoát nước. Ngày nhiều nhất chính là bốn lần, mỗi lần đều trả hai trăm, thiếu chút đã có thể mỗi ngày kiếm được hơn cả ngàn rồi.

Dĩ nhiên.

Anh ta biết rõ bà chị này là yêu thích Hổ Đản Vu mà bọn họ nhặt được. Dựa theo tình hình này thì rất có thể bước tiếp theo là trao đổi thân thể.

Mẹ nó, thật sự là lẳng lơ.

Đừng thấy Chu Hổ chưa từng đi học mà khinh thường, anh ta cũng biết nên bảo vệ những món đồ tốt. Cho bà chị hưởng chút lợi ích cũng được, nhưng nếu muốn người thật việc thật thì cứ ở đó mà nằm mơ đi.

Với giá tiền đó mà muốn chơi được người đẹp trai nhất trong ba chúng tôi là Hổ Đản Vu kia á, mơ cũng đẹp quá rồi.

"Bà chị, cống thoát nước của nhà bà chị đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, bà chị xem đi, bọn tôi cũng phải đi rồi." Chu Hổ nói.

Phục vụ tận cửa không thích hợp đem theo Cách Cách Vu để phòng ngừa sẽ dọa sợ người khác. Cho nên bình thường đều sẽ bảo Cách Cách Vu ở nhà đợi, giống như nuôi chó dùng để trông coi cửa nhà vậy.

Người phụ nữ trung niên nói: "Nhanh vậy."

"Đúng vậy, sạch bong sáng bóng." Chu Hổ đáp.

Có thể không sạch được sao.

Mấy ngày nay không biết đã dọn bao nhiêu lần, cho dù có là vật bẩn thỉu nhất cũng đã vệ sinh sạch sẽ từ lâu rồi, cam kết không còn chút tạp chất nào cả.

Người phụ nữ trung niên làm sao có thể để cậu nhóc kia rời đi được chứ, vừa mới sờ tay thôi, bước tiếp theo có thể sẽ là bảo chàng đẹp trai này vào phòng của bà ta rồi.

"Rửa thêm lần nữa đi, tôi đưa thêm tiền. Cậu biết tôi là kiểu người ưa sạch sẽ mà, cho nên không được có chút mùi nào."

Chủ Hổ nói: "Không được rồi, đã có hẹn với người khác nữa, khách hàng còn đang đợi chúng tôi."

Nhị Đản đã nói với anh ta, chúng ta phải thực hiện chiến lược Marketing bỏ đói, nhất định không thể cho mấy bà cô này có được quá nhiều lợi ích. Chúng ta phải khiến cho mấy bà cô này ngày nhớ đêm mong, chỉ có thể thì khách mới không ngừng tới gõ cửa.

Sau khi trải qua thực tiễn.

Chu Hổ cho rằng Nhị Đản nói rất có lý, đầu óc thật sự thông minh, đến cả cách hay như thế cũng nghĩ ra được.

Hơn nữa, thu nhập mà mấy ngày này kiếm được chính là khoản mà thường ngày không dám mơ tới.

Người phụ nữ trung niên kia tỏ vẻ rất thất vọng, nhìn sang Hổ Đản Vu với ánh mắt không nỡ. Cậu trai đẹp đến nhường này cơ mà, nếu như có thể...

Có lẽ là vã lắm rồi.

Người phụ nữ trung niên đó trực tiếp kéo Chu Hổ qua một bên, nhỏ giọng nói: "Tôi nói nghiêm túc với cậu đây, tôi có hứng thú với cậu nhân viên này của cậu. Cậu cứ việc ra giá để cậu ấy ở lại với tôi một đêm, chỉ cần cậu có thể thuyết phục được cậu ấy thì tiền không phải là vấn đề."

Con ngươi của Chu Hổ hơi đảo, bị đối phương thuyết phục. Tiền không phải là vấn đề thì có thể ra giá bao nhiêu nhỉ.

Nhưng mà.

Lúc anh ta vừa định nói giá tiền, chỉ thấy Nhị Đản nháy mắt về phía mình.

"Cậu ấy không chỉ là nhân viên của tôi mà còn là em trai ruột của tôi, bà chị nói với tôi mấy lời này không chỉ đang nhục mạ em trai tôi, còn đang nhục mạ tôi nữa đó." Chu Hổ khí khái nói.

Người phụ nữ trung niên nhìn người kia với ánh mắt cả kinh.

Với cái dáng vẻ kệch cỡm này của cậu, cậu ta có thể là em trai ruột của cậu sao.

Nói đùa sao.

Hay là mắt của tôi mù rồi, không còn chút thẩm mỹ nào nữa ư?

Nhưng mà vì để thành công, người phụ nữ trung niên kia mỉm cười nói: "Cứ cho là em trai ruột thì càng có giá hơn, chỉ cần cậu mở miệng thì chẳng còn là vấn đề nữa rồi. Hơn nữa tôi còn đang độc thân, chồng cũ đã chết từ lâu rồi, lúc qua đời có để lại cho tôi mười mấy căn nhà, mấy cái ở mặt tiền, ngoài ra cũng không còn gì khác."

"Nếu như cậu có thể thuyết phục được em trai cậu làm chồng tôi, tôi sẽ cho cậu một căn nhà. Hơn nữa sau khi kết hôn xong, mỗi tháng tôi còn cho bên nhà chồng mấy cậu hai vạn tệ phí sinh hoạt."

Chu Hổ giật mình, đôi mắt mở to.

Giống như gặp quỷ vậy.

Mẹ nó.

Trong lòng của anh ta đã có chút dao động rồi, đặc biệt là chuyện sẽ tặng cả một căn nhà đó, thật sự là có sức quyến rũ quá lớn. Hơn nữa, anh ta còn đang rất hối hận vì sao bố mẹ mình lại không sinh mình ra đẹp trai được như thế.

Nếu như Chu Hổ mình đây có thể đẹp trai được một nửa như cậu ta.

Đừng nói mấy chuyện khác.

Cái gì mà những ngày tháng không lo cơm ăn áo mặc, sống không cần đi làm không dám mơ tới gì đó đều có thể trải qua được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận