Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 683: Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc

Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc

Ông Trương nhìn thấy Bạch Giao bị đánh đuổi đến chảy máu thì hít vào một ngụm khí lạnh, giống như cảm thấy rất đau.

"Lâm Phàm, chắc chắn nó đang rất đau." Ông Trương nói.

Lâm Phàm nói: "Ừ, tôi cũng cảm thấy nó đang rất đau, miệng vết thương trông thật đáng sợ, chảy thật nhiều máu, ông xem nhuộm đỏ cả mặt hồ rồi."

Ông Trương nói: "Tôi rất không thích ông ta, cậu thích không?"

"Không thích, không ngờ ông ta lại đánh lén Bạch Giao, chiến đấu là phải quang minh chính đại, tấn công chính diện, chứ không phải là dựa vào đánh lén, thật là vô sỉ."

"Ừ, thật hèn hạ."

Bọn họ đứng ở chỗ đó, nhận xét người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện kia, tiếng trò chuyện của bọn họ không to, nhưng cũng không nhỏ, chỉ cần chú ý nghe, vẫn có thể nghe được.

Quả nhiên.

Người đàn ông trung niên vừa mới đánh lén Bạch Giao kia nghe được.

"Ai, đứng ra đây cho tôi."

Người đàn ông trung niên là cường giả đến từ đại tộc ẩn sâu trong Tinh Không, đến chỗ này, chưa bao giờ để mắt đến những sinh linh mà mình gặp được, đối với ông ta, thực lực của những người này quá yếu, thật sự là chênh lệch quá lớn với ông ta.

"Tôi vẫn luôn đứng ở chỗ này." Lâm Phàm nói.

"Tôi cũng đứng ở chỗ này." Ông Trương nói.

Những lời mà hai người bọn họ nói với nhau, chỉ là một ít bí mật nhỏ mà thôi, nhưng không ngờ lại bị người khác nghe trộm được.

Lâm Phàm nói: "Cái ông này thật sự không lễ phép gì cả, vậy mà lại nghe lén người khác nói chuyện, tố chất không cao lắm."

Lão Trương nói: "Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tà Vật Công Kê bị dắt ở phía sau nghe thấy những lời này, thật sự rất muốn phỉ nhổ một phen, hai tên ngu xuẩn này, tiếng nói chuyện của hai người không nhỏ, dựa vào cái gì mà không được nghe.

Vậy mà còn nói người ta nghe lén.

Đúng là bị điên.

Những người ẩn nấp ở chung quanh nhìn thấy tình huống tại hiện trường, phát hiện ra người xảy ra xung đột với cường giả thần bí lại là cường giả của Long Quốc, đều mừng thầm.

Xảy ra xung đột là chuyện rất tốt đó.

Tốt nhất là đánh chết tên Lâm Phàm của Long Quốc, nếu như vậy thì, Long Quốc sẽ không có cường giả đứng đầu như vậy nữa, bọn họ còn có thể kiên cường thêm một chút, nếu không thì thứ tốt nào cũng đều bị bọn họ cướp đi, nghĩ đến lại cảm thấy vô cùng tức giận.

Vẻ mặt Trang Minh giận dữ, tức giận quát lớn.

"Muốn chết."

Chỉ thấy một quyền mãnh liệt đầy sát ý của đối phương đánh vào Lâm Phàm, trong chớp mắt đã tới trước mặt, chỉ một quyền như vậy, với tình huống trước mặt mà nói, không ai có thể chống lại được.

Nhưng rất nhanh...

Cảnh tượng trước mắt khiến cho Trang Minh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Vậy mà một quyền của ông ta lại không có chút ảnh hưởng gì đến đối phương, đã bị ngăn cản lại một cách nhẹ nhàng.

"Thì ra là nghĩ mình có chút thực lực, nên mới ngông cuồng như vậy sao?" Trang Minh cười lạnh, dù cho bị đối phương chặn lại, ông ta vẫn không đế ý đến một màn trước mắt này.

Đối ông ta, chặn lại được quyền này không hề nói lên điều gì cả.

Chỉ cho thấy đối phương có chút thực lực mà thôi.

Ông ta còn chưa thực sự ra tay, một khi nghiêm túc, thì anh ta đỡ lại làm sao được ?

Lâm Phàm nói: "Tôi không có ngông cuồng, chỉ là ông đánh lén, khiến người ta không thích."

Ông Trương tiếp lời: "Đúng vậy, chuyện ông làm sai đã bị chúng tôi chỉ ra, chỉ cần ông có thể hối cải, chúng tôi vẫn sẽ coi ông là một người có đạo đức."

Trang Minh nghe thấy những lời bọn họ nói trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Ngu xuẩn.

Độc Nhãn Nam bất đắc dĩ, quả nhiên vẫn như vậy, trạng thái của Lâm Phàm và ông Trương nhìn như rất bình thường, thực ra vẫn còn có chút vấn đề, người bệnh đi ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, sao có thể khôi phục nhanh như vậy được.

Cũng may ông ta chưa bao giờ nói với người khác về chuyện này.

Bạch Giao nhân cơ hội hiếm có này, trực tiếp lặn xuống Thiên Trì, vừa rồi bị người ta lừa gạt đi ra, khiến nó bị thương nặng, nếu như không phải có người xuất hiện, với tình trạng bây giờ của nó chỉ sợ sẽ vô cùng bất lợi.

Cũng may phía dưới Thiên Trì có rất nhiều đường hầm bí mật.

Ẩn nấp để nghỉ ngơi lấy lại sức thì không có vấn đề gì lớn.

Trang Minh thấy Bạch Giao đã lặn xuống Thiên Trì, vẻ mặt giận dữ, tất cả lửa giận trong lòng đều đổ đồn lên người Lâm Phàm, nếu không phải vì anh ta, sao Bạch Giao có thể chạy thoát được.

Nghĩ đến đây.

Càng nghĩ càng giận.

Soạt một tiếng, Trang Minh biến mất khỏi tầm mặt hai người, trong chớp mắt lại xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, giơ tay, năm ngón tay chộp đến, nhằm vào cổ Lâm Phàm, thủ đoạn sắc bén tàn nhẫn, muốn cắt đứt cổ của Lâm Phàm.

"Hừ!"

Trang Minh cười lạnh, năm ngón tay vươn đến cổ của Lâm Phàm: "Đồ ngu xuẩn, kiếp sau đừng có nhiều lời, nếu không thì cậu sẽ không chịu nổi hậu quả đâu."

"Chết đi!"

Vừa dứt lời.

Ông ta trực tiếp động thủ, lực đạo ngưng tụ ở ngón tay, với sức mạnh như vậy, cho dù là thứ cứng rắn nhất, đều sẽ bị bẻ gẫy, chứ đừng nói đến cổ của con người, một bộ phận yếu ớt đến vậy.

Chỉ là...

Hả?

Sắc mặt Trang Minh khẽ biến, ông ta đã rất dùng sức, nhưng đối phương lại không biến hóa chút nào, thậm chí không có một chút thương tổn nào.

"Ông muốn làm gì?" Lâm Phàm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận