Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1189: Anh như vậy rất không nể mặt tôi rồi đấy (2)

Anh như vậy rất không nể mặt tôi rồi đấy (2)

Đám nhân viên phục vụ nữ đều thèm cơ thể của Lâm Phàm, nhìn thấy anh được các bạn nhỏ yêu thích như vậy, trong lòng đều suy nghĩ, sau này nhất định có thể trở thành một người cha đạt chuẩn.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn những đứa trẻ này, đều giống như thiên sứ nhỏ. Những thực khách ăn ở đại sảnh đều dẫn theo con của mình, những đứa trẻ kia nhìn thấy nhiều đứa trẻ cùng tuổi mình đều tụ tập cùng một chỗ, cũng đều tò mò tiến lại gần.

Sau đó liền phát hiện những bạn nhỏ kia đã nhìn thấy Lâm Phàm tỏa hào quang, vẻ mặt rất nghiêm túc kể lại cho chúng nghe tình huống vừa xảy ra.

Gặp được Chiến Sĩ Ánh Sáng?

Thật sự tồn tại?

Những tin tức này đánh thẳng vào tâm hồn của bọn chúng. Bạn cùng lứa tuyệt đối sẽ không nói dối, cho dù có hoài nghi, nhưng có nhiều người làm chứng như vậy, vậy thì khẳng định không phải gạt người.

Bởi vậy!

Một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy đã thật sự xảy ra.

Một đám nhóc con đi theo sau lưng Lâm Phàm, giống như Lâm Phàm là vua của đám trẻ con vậy. Một đám tiểu đệ đi theo sau, khiến rất nhiều phụ huynh nhìn thấy cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Ông chủ giỏi khai thác tiềm năng đặc biệt của nhân viên, thấy thằng nhóc này không tệ, quan hệ vô cùng thân thiện với các bạn nhỏ, có thể ra tay từ phương diện này.

Chỉ nói như bữa tiệc ngày hôm nay, đám người lớn đau đầu nhất chính là cơm còn chưa ăn xong, đám nhóc đã thúc giục muốn rời đi, có chút đau đầu, mà hiện tại vấn đề này chắc chắn có thể giải quyết hoàn mỹ, nghiệp vụ này nếu tiếp tục phát triển, thì ít nhất có thể mang đến ba phần khách quen cho nhà hàng.

Nửa tháng sau đó!

Học viện Đặc Chiến.

"Anh Lâm có ở đây không?"

Trình Chí trở về, thăm hỏi cha mẹ, thuận tiện thăm hỏi Lâm Phàm. Hắn dần dần phát hiện vấn đề có lẽ là anh Lâm luyện cùng với hắn, dần dần luyện hắn trở nên lợi hại như vậy.

Hắn hiện giờ đã không phải hậu cần nữa.

Mà là một nhân viên chiến đấu anh dũng.

Trong đầu của hắn đã từng suy nghĩ, chiến đấu là một việc vất vả, nguy hiểm, cho tới nay hắn mới hiểu được chiến đấu hóa ra cũng chỉ như vậy.

Cách ngăn!

Cách ngăn!

Đẩy!

Sau đó đám người Tiêu Hồng bổ đao.

Xưa nay đều như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy rất tự hào một việc chính là... có một thành viên tinh anh nói với hắn rằng, đi cùng cậu có cảm giác rất an toàn, khi chiến đấu với quái vật chưa từng sướng đến như vậy.

Cũng vì lời nói này.

Trình Chí đã có chút lâng lâng, nhưng hơn nữa là sự vui sướng khi được đồng nghiệp tán đồng, tự hào.

"Ai?" Ông già trong phòng bảo vệ ngậm điếu thuốc, đọc báo, nghe thấy có người hỏi thăm, ngẩng đầu đáp.

"Lâm Phàm, anh Lâm!" Trình Chí nói.

"Không quen, chưa từng nghe tới!" Ông già rung tờ báo, lắc đầu.

Bốp!

Trình Chí thấy thái độ của đối phương ác liệt như vậy, trả lời câu hỏi qua loa, hai tay đập mạnh bàn nói: "Tôi hỏi ông, bảo vệ lúc trước đâu?"

Ông già bị dọa sợ bởi hành động của Trình Chí, tay cầm báo khẽ run lên, lắp bắp nói: "Cậu... cậu có ý gì, giương oai ở đây?"

"Tôi hỏi ông, bảo vệ lúc trước đâu?" Trình Chí hỏi.

"À, cậu nói cái cậu lúc trước kia, vì trước kia có ông già Đại Bảo Kiếm đột tử, ảnh hưởng không tốt, cho nên học viện mời chúng tôi từ công ty bảo an chuyên nghiệp đến phụ trách, còn về người mà cậu nói kia, hẳn đã bị sa thải rồi."

Đây là bị Trình Chí dọa sợ rồi.

Tính tình người trẻ tuổi thật nóng, chuyên dọa sợ ông già này làm gì.

Có thể nhịn thì chơi với người khác đi.

Nếu không phải người thân của tôi... không, chủ nhiệm dặn dò bọn họ, rằng các người là bảo vệ chuyên nghiệp, phải có tố chất của bảo vệ chuyên nghiệp, thì hắn ta đã sớm cuộn tờ báo lên liều mạng với đối phương rồi.

"Sa thải?" Trình Chí kinh ngạc sững sờ, vẻ mặt có chút bất thường. Hắn không ngờ anh Lâm vậy mà bị sa thải, căn bản chưa từng nghĩ tới điểm này.

"Đi đâu?"

"Tôi đâu biết được, tôi cũng không quen cậu ta, hơn nữa chân mọc trên người cậu ta, chạy đi đâu tôi quản được sao!"

Trình Chí trực tiếp rời đi.

Ông già nhìn bóng lưng hắn rời đi, chửi mắng. Thần kinh, không phải rời đi nhanh, đã cho mày đẹp mặt rồi.

Lúc này Trình Chí có chút hối hận, hắn không có số điện thoại của anh Lâm.

Không phải hắn không muốn lưu.

Mà là khi đó cơ bản cũng không có ai kết bạn với hắn, điện thoại mang theo người tương đương với một loại tự rước lấy nhục, còn lãng phí tín hiệu của trạm tín hiệu, nạp một trăm phí điện thoại, sợ là đến cả một cuộc gọi cũng không có thì đã bị công ty tín hiệu trừ sạch rồi.

...

Ban đêm!

Đinh linh!

Chuông điện thoại di động vang lên, là một tin nhắn!

Lâm Phàm vừa về ký túc, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, nghe thấy tiếng chuông liền lấy ra xem, là Đường Nại Nhất gửi tin tới.

"Đường Nại Nhất: Chú ơi, xong đời rồi!!!

Lâm Phàm nhắn lại.

"Sao vậy? Gặp phải phiền toái sao?"

"Đường Nại Nhất: Ừ, cảm thấy không trở về được!"

"Gửi địa chỉ cho chú!"

"Đường Nại Nhất: Chú đừng làm loạn, hiện giờ cháu gửi tin nhắn cho chú, chính là muốn nói với chú một tiếng, sau này đến tiết thanh minh thì đốt cho cháu ít giấy, cũng không phí công cháu mua cho chú ba tháng bữa sáng!"

Lâm Phàm biết Đường Nại Nhất gặp phải rắc rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận