Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1012: Phàm, cậu mau đến đây đi (3)

Phàm, cậu mau đến đây đi (3)

“A Di Đà Phật.” Hai tay đại sư Vĩnh Tín chấp lại thành hình chữ thập.

Nơi xa.

Ngô Thắng nhíu mày nói: “Sao Hồn tộc lại đến? Quá ngạo mạn rồi, thế mà lại trực tiếp xuất hiện trên bầu trời thành phố, ông ta không biết ở đây có người rất đáng sợ sao?”

“Người ta muốn tìm cái chết, có ngăn cũng không ngăn nổi.” Ngô Hưng Vân nói.

“Tộc Lão, nhìn tình hình này, có lẽ tên Hồn tộc đến đây không yếu, rõ ràng là muốn hút đi linh hồn của tất cả người trong thành phố này, chúng ta nên đi xem để đề phòng xuất hiện rủi ro gì đó.” Ngô Thắng nói.

Suy nghĩ của ông ta rất đơn giản.

Thiết lập quan hệ tốt với người ở đây là việc làm cần thiết.

Ngô Hưng Vân gật đầu nói: “Ừm, đây là một cách.”

Lúc này.

Trong tầng xoáy mây dần dần có một bóng người rơi xuống.

“Không tệ, không tệ, đều là những linh hồn tươi mới nguyên chất, số lượng còn rất nhiều, không uổng công đến.”

Người đàn ông trung niên này mặc áo choàng màu xám tro, mặt rất ốm, xương gò má nhô ra, khiến người khác nhìn thấy có cảm giác rất khắt khe, đặc biệt là mũi không đầy đặn, lại càng khiến ông ta thêm u ám.

Hồn Nhạc đến từ Tinh Không, trong Tinh Không, bí pháp tu luyện của tộc một bọn họ rất tà khí, cần mượn linh hồn để tu luyện, linh hồn càng mạnh thì càng có ích cho bọn họ.

Đương nhiên, loài người bình thường không có tu vi này, linh hồn cũng không tệ, không có linh hồn chất lượng cao thì dùng số lượng nhiều để gom lại vậy.

Hồn Nhạc nhìn xuống đám người đang chạy trốn khắp nơi, khoé môi nở nụ cười u ám. Ông ta giơ bàn tay ra, một lá cờ xuất hiện, lúc lá cờ này xuất hiện, mưa gió đột nhiên nổi lên, tỏa ra luồng hơi thở mang tính đe doạ.

“Hồn ra đây!”

Ông ta phất lá cờ, hét to.

Lá cờ tỏa ra ánh sáng.

“Lâm Đạo Minh…” Độc Nhãn Nam hét.

Lâm Đạo Minh lập tức hiểu ý, bàn tay nâng lên, mấy chục lá bùa chú màu vàng bay lên trời. Ông ta vô cùng đau lòng, những lá bùa chú màu vàng này là bùa chú cấp cao nhất, rất khó để luyện thành, nhưng không còn cách nào khác, gặp phải tình huống thế này thì phải liều mạng dùng thôi.

“Ha!”

Bùa chú màu vàng cháy lên, từng điểm cháy hợp lại với nhau.

Hồn Nhạc cảm nhận được sự dao động của năng lượng, nghe theo nhìn một cái, tức giận nói: “Tài năng kém cỏi, đúng là tìm cái chết.”

Vừa dứt lời.

Ông ta lập tức phất lá cờ, một luồng sáng nhanh chóng bay đi.

Ầm!

Lâm Đạo Minh không ngờ đối phương lại kinh khủng như vậy, không chỉ trong chốc lát đã phá huỷ bùa chú màu vàng mà ông ta cực khổ tích lũy từng chút một, mà còn truyền đến luồng sức mạnh đáng sợ truyền đến.

Phụt!

Ngực Lâm Đạo Minh như bị bị trọng thương, phun ra một ngụm máu, cao giọng hét: “Các người còn nhìn cái gì, làm bằng thịt đấy, mau chống đỡ đi.”

Độc Nhãn Nam đã chuẩn bị xong từ lâu.

Nhưng nhìn thấy Lâm Đạo Minh bị một chiêu của đối phương đánh cho trọng thương, đột nhiên hơi…

Hình như không chống đỡ nổi.

Độc Nhãn Nam nói: “Rốt cuộc các hạ là ai?”

Ông ta định nói chuyện rõ ràng với đối phương trước, bất kỳ xung đột nào cũng đều do không nói chuyện đàng hoàng mà xảy ra, ông ta tin rằng chỉ cần nói chuyện thật tốt với đối phương, thì nhất định có thể có khởi đầu tốt.

Hồn Nhạc khinh thường nhìn Độc Nhãn Nam.

“Hừ, Hồn Nhạc của Hồn tộc, linh hồn của các người thật không tệ, vừa hay gần đây bổn tọa đang tu luyện bí pháp nhất môn, cần vô số linh hồn như các ngươi, nên ta đến để mượn sức.”

Suy nghĩ của Hồn Nhạc rất đơn giản, đó là làm.

Trong lòng Độc Nhãn la hét.

Phàm… cậu mau đến đây đi.

Nghĩ đến năm xưa Độc Nhãn Nam ông ta cũng một mình đảm phương một phía.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào.

Tất cả đã thay đổi.

Ông ta không phải trở nên yếu đi, mà là kẻ địch quá mạnh. Cái tên trước mặt trông còn đáng sợ hơn ông ta, ông ta thật sự có thể đối phó sao?

Trong lòng ông ta la hét.

Phàm, cậu mau đến đây đi, tôi thật sự không chống đỡ nổi rồi.

Độc Nhãn Nam nói: “Thì ra là từ tộc Tinh Không đến, chúng tôi có quan hệ không tệ với rất nhiều tộc, có lẽ chúng ta có thể trò chuyện một chút.”

Ông ta tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phàm.

Nhưng đáng tiếc.

Không nhìn thấy.

Hồn Nhạc cười lạnh nói: “Đừng nói mấy lời nhảm nhí với ta, nhìn trái tim đang run rẩy của ngươi kìa, ta biết ngay là ngươi đang sợ, nói đúng hơn là muốn trì hoãn đợi ai đó đến cứu các ngươi. Đừng mơ tưởng hão huyền nữa, những gì ngươi nghĩ sẽ không thành hiện thực đâu.”

Độc Nhãn Nam thấy hơi xấu hổ.

Mẹ nó việc này cũng có thể nhìn ra, ánh mắt thật quá đáng sợ rồi, những tính toán trong lòng ông ta thế mà lại bị đối phương nhìn thấu. Nhưng cho dù nhìn thấu rồi thì sao chứ, ông ta sẽ không bao giờ thừa nhận.

Đại sư Vĩnh Tín nhỏ giọng nói: “Lâm Phàm đi đâu rồi?”

“Vĩnh Tín, suy nghĩ này của ông rất không tốt. Chúng ta không thể chuyện gì cũng dựa vào Lâm Phàm mà phải tự mình lớn mạnh. Nếu hôm nào Lâm Phàm không đến kịp thì phải làm sao đây?”

Độc Nhãn Nam dạy dỗ, nắm bắt được cơ hội thì phải thể hiện bản lĩnh của lãnh đạo của mình ra, đây là nói với đối phương rằng, tôi có thể trở thành lãnh đạo là có lý do cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận