Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1238: Nếu thật là luôn thân thiện như vậy thì chúng ta có thể cùng đi du lịch.

Nếu thật là luôn thân thiện như vậy thì chúng ta có thể cùng đi du lịch.

Về phần anh Hổ cùng anh Ưng, cũng là tùy tùng mà thôi.

Anh Ưng nhất thời không dám rời đi, huống chi sau khi rời đi bị đánh ksẽ hoàn toàn khác, trực tiếp bị phanh thây mà ăn, nghĩ đến đã cảm thấy khiếp sợ.

Về phần anh Hổ thì nó xem như đã triệt để bay lên rồi.

Huyết mạch thức tỉnh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đã sớm hình thành cách biệt vô cùng lớn, có đôi khi ngẫm lại, đều cảm giác vô cùng không công bằng, dựa vào đâu mà nó có thể thành công, mà ta lại không thể thành công.

Là ngoại hình của ta xấu hay là nói thế nào nhỉ.

Đau đầu kinh khủng.

Lâm Đạo Minh đến chỗ Độc Nhãn Nam nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên qua bên thiên trì xem thử, đối phương vậy mà lại có thể hóa rồng, chắc chắn có bảo bối, sang bên đó, có lẽ không có gì xấu.”

Độc Nhãn Nam cảm thấy lời này rất có lý, sang bên Lâm Phàm nói: “Chúng ta qua chỗ thiên trì xem thử đi?”

“Đi thiên trì?”

“Phải, bên đó phong cảnh rất đẹp, nước hồ cũng rất sạch sẽ.”

“Được, vậy thì đến thiên trì.”

Lâm Phàm gật đầu, nếu phong cảnh thật sự đẹp đến vậy thì quá ngắm cũng tốt.

Độc Nhãn Nam cảm thấy mình thật sự thông minh, nếu dùng cách trước đây, tuyệt đối không thể hữu dụng như bây giờ, đành phải chiều theo ý anh mới không có chút sơ hở nào.

Nhìn đi, bây giờ không phải là tốt lắm à, nói với anh bên đó có chỗ tốt thì căn bản là không có vấn đề gì.

Bây giờ ông ta rất muốn đến xem tên nhóc bên phía thiên trì, rốt cuộc là biến thành dáng vẻ ra sao.

Thiên trì!

Khổ hạnh tăng Phạm Cổ cung kính đứng ở bên thiên trì, hai tay cung kính đưa bản tháp ra, lập tức, nước hồ trong thiên trì cuồn cuộn kéo đến cuốn bảo tháp xuống đáy hồ.

“Chủ nhân, vốn là tôi đã vây khốn tộc lớn ngoài vũ trụ trong bảo tháp, nhưng Lâm Phàm xuất hiện khiến tôi không thể không bỏ qua những người kia.” Phạm Cổ báo cáo tình hình.

Không phải ông ta muốn thả.

Anh ta nói cho đối phương biết, bản thân không có năng lực thả người trong tháp ra, nhưng bên đó căn bản là chẳng cần anh ta làm gì, mà trực tiếp đưa tay cầm ra, đã nói là bảo tháp không gì địch lại, lại cứ vậy bị bên đó phá vỡ.

Nói thật.

Phạm Cổ cũng nhìn đến trợn tròn mắt.

Nước trong thiên trì tĩnh lặng, theo lời Phạm Cổ nói dần dao động gợn sóng, lập tức, một tiếng rồng ngâm phá vỡ mặt nước đi ra, ngay sau đó là một con rồng cực lớn bay thẳng lên trời.

Hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của con rồng trong thần thoại cổ xưa.

Giao long bị xúc phạm nhiều lần cuối cùng nuốt đồ quý trong thiên trì, từ giao thành long, có được sức mạnh của rồng, đủ để trở thành thần thú đứng đầu núi Trường Bạch.

“Chuyện gì vậy?”Tiếng rồng rung động, muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Phạm Cổ không dám giấu diếm, nói ra toàn bộ những chuyện đã trải qua cho chủ nhân biết.

Nghe được những thứ đã trải qua xong.

Rồng lặng lẽ bay lượn trên bầu trời, rơi vào trầm tư, trong đầu hiện lên hình ảnh trước kia.

Có chút khiếp đảm, có phần sợ hãi.

Bóng hình của Lâm Phàm cai trị trong lòng.

Nhưng chẳng mấy chốc… Rồng đã phản ứng lại, bây giờ nó đã là giao hóa rồng, cao quý vô cùng, là sinh vật hoàn mỹ nhất thế gian, nỗi tủi nhục mà nó đã phải chịu há lại có thể lấn át sự cao ngạo trong lòng nó.

Không hề để ý.

Vừa ngã xuống thiên trì, vừa như đang nói…

Có gan thì tới đây.

Phạm Cổ không hiểu ý của chủ nhân là gì, chỉ đành ngoan ngoãn bảo vệ bên thiên trì, ngồi xếp bằng, tu luyện những tư thế yoga truyền thừa từ xa xưa, tư thế lạ vô cùng nhưng lại có thể hấp thụ linh khí thiên trì vào cơ thể.

Nơi này từ lâu đã xưa không bằng nay, có được đại tạo hóa nơi này có thể rửa sạch thân thể, làm thân thể đạt tới mới hoàn mỹ nhất.

Không biết qua bao lâu.

Có động tĩnh truyền đến.

Phạm Cổ mở mắt, nhìn đám người đi đến, thần sắc biểu hiện vô cùng ngưng trọng.

Bọn họ đến rồi.

Một nhóm người ở đằng xa chạy theo, nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra, đó là những con em của tộc lớn trong vũ trụ, cũng đã từng dùng bảo tháp dạy dỗ bọn họ thật tốt một hồi, lại không ngờ là chẳng hề sợ hãi mà người lại còn theo sau đám người Lâm Phàm.

Thầm muốn ngư ông đắc lợi sao?

Phạm Cổ lo lắng nhìn thiên trì, chủ nhân, kẻ đáng sợ kia đã đến, chúng ta nên làm gì bây giờ?

“Wow! Đẹp quá!” Lâm Phàm nhìn khung cảnh trước mặt, xung quanh là núi và tuyết trắng, thực sự rất đẹp.

Ông Trương và Tiểu Bảo đều thích cảnh vật nơi đây.

Mở ra hai tay ôm lấy.

Dường như muốn ôm trọn khung cảnh đẹp đẽ nơi đây vào lòng.

“Ấy! Chúng ta vừa gặp nhau.” Lâm Phàm vẫy vẫy tay với khổ hạnh tăng, mặt mày tươi cười chào hỏi.

Khổ hạnh tăng biết rõ Lâm Phàm không phải loại người có thực lực thì ngang tàn hống hách.

Nhưng khi nhìn thấy đối phương vẫn hồi hộp như cũ.

Tay chân đều đang run rẩy.

Nhưng mặc kệ thế nào.

Phạm Cổ vẫn gật đầu với Lâm Phàm, miễn cưỡng nở nụ cười thân thiện đáp lại Lâm Phàm, phòng trường hợp quá lạnh nhạt, đối phương lại cho rằng mình cao ngạo rồi chọc giận đối phương.

“Lâm Phàm, cậu mau qua đây với tôi, hồ ở đây thật trong xanh, lại sạch sẽ lắm.”

Tiểu Bảo vui sướng kéo tay Lâm Phàm, chạy chậm đến bên thiên trì, mặt họ phản chiếu xuống mặt hồ, rất trong và sạch.

Bọn họ vui vẻ chơi đùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận