Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 773: Tại sao tôi phải cực khổ như thế này? (3)

Tại sao tôi phải cực khổ như thế này? (3)

"Có thể cho tôi nhìn kỹ một chút không?"

Mục Hạo ném bát vàng cho ông ta.

Sau khi dùng tay tiếp lấy, ông ta nhìn rất cẩn thận, về phương diện chất liệu giống như là vàng thật, bề mặt vô cùng sáng bóng, mặt trong của bát có khắc Phật ấn, vách trong dường như điêu khắc một ít hoa văn.

Suy nghĩ một lát.

Hình như là bức vẽ Thiên Long Bát Bộ.

Vẻ mặt Bắc Đào lạnh nhạt, không có thay đổi gì, bây giờ suy nghĩ trong đầu ôngta đang rất loạn, ý nghĩ vô cùng nhiều, hệ thống tu hành bây giờ có Y gia, Phật gia, Đạo gia, Mao Sơn.

Còn những hệ thống khác ông ta không quan tâm.

Đây là một vật có quan hệ với Phật gia.

Chắc chắn có tác dụng rất lớn.

Bây giờ người mạnh nhất của Phật gia được công nhận là Độc Nhãn Nam, cường giả cấp Thiên Vương, cũng chính là cảnh giới Chân Nguyên bên trong hệ thống Tinh Không, nhưng ông ta không biết thực lực thật sự của Độc Nhãn Nam đã được tăng lên rất nhiều, đã không còn là cường giả cảnh giới Chân Nguyên nữa.

Có chênh lệch rất lớn với những người còn lại.

"Thế nào, nhìn ông giống như nhập ma rồi, có phải đồ tốt hay không?" Mục Hạo dò hỏi.

Bắc Đào cung kính nói: "Sếp à, vật này có hơi không tầm thường, luôn cảm giác đã từng nhìn thấy một vật rất giống như vậy, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra, tôi có một đề nghị, chỉ là không biết sếp có đồng ý hay không."

"Nói nghe thử xem." Mục Hạo nói.

Bắc Đào nói: "Với tình hình bây giờ, chúng ta ở chỗ này chắc chắn không lấy được thứ tốt, chi bằng tôi đi đến tổ chức, nghiên cứu kỹ càng cái bát vàng này một chút. Có thể trấn áp được Thiên Túc Ngô Công đáng sợ như vậy chắc chắn không phải vật bình thường, có lẽ đây là một vật quý tạm thời bị che đậy thôi."

Ông ta nói lời này nhất định là có tâm tư riêng.

Chính là muốn mang bảo bối này về.

Tuy rằng Mục Hạo vẫn luôn bị người ta đánh, nhưng thực lực rất mạnh, cũng không phải là người mà bọn họ có thể sánh được, chỉ là hy vọng có thể lấy được một chút vật hữu dụng nào đó.

Mục Hạo im lặng suy nghĩ.

Nghĩ đến chuyện.

Mặc dù lời nói của Bắc Đào khiến anh ta có hơi khó chịu, nhưng không còn cách nào, ai bảo Bắc Đào khi nói chuyện lại hèn mọn như vậy, thế nhưng lại cũng hơi có lý.

Thật sắp bị tức chết.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, anh ta cho rằng với thực lực của mình, khi tới đây kiểu gì cũng sẽ thuận buồm xuôi gió, tới bây giờ mới phát hiện, tất cả đều là nói láo, quá con mẹ nó nguy hiểm.

"Được, ông nói cũng có lý, huống hồ tôi cũng muốn nhìn thử tổ chức của các ông rốt cuộc là như thế nào."

Mục Hạo tán đồng lời nói của Bắc Đào.

Bắc Đào mỉm cười, nụ cười của một tên nội gián, giống như là một mưu tính từ trước đã được thực hiện.

Mặc dù gặp phải nhiều khó khăn, nhưng tất cả đã qua rồi.

Có thể đại diện cho câu nói này chính là Trang Tiêu.

Anh ta còn sống không có nghĩa là thực lực của anh ta mạnh, mà là do có vận khí tốt, một lòng không ngừng vươn lên, kiên cường đi đến cuối cùng.

Tình trạng của anh ta bây giờ rất tồi tệ.

Tộc lão chết, đánh tới tan thành mây khói, ngay cả một vụn thịt cũng không còn sót lại, nghĩ đến đây anh ta lại cảm thấy bức bối trong lòng.

Khốn nạn.

Dựa vào cái gì mà xử sự hung tàn với tộc lão của tộc tôi như vậy.

Thật sự cho rằng Trang tộc dễ bị bắt nạt à?

Anh ta đang đợi đại trưởng lão nhà mình tới, đến khi đó người kia chắc chắn phải trả một cái giá thật đắt.

Vĩnh viễn nhớ kỹ cái tên kia... Lâm Phàm.

Chính là người này.

Suốt đời khó quên.

Lúc trước bên kia truyền tới uy thế như nào anh ta đã cảm nhận được, anh ta không có bất kỳ ý nghĩ gì, thực lực chênh lệch quá lớn, với tình hình trước mắt, chắc chắn không chiếm được chỗ tốt nào.

"Ai?"

Lúc này, vẻ mặt Trang Tiêu nghiêm trọng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Rất nhanh, anh ta đã nhìn thấy một bóng người.

Là một người đẹp.

"Người của tộc Tinh Không phải không?" Chị gái ma thần hỏi.

Trang Tiêu nhíu mày, người đẹp trước mặt này mang lại cho anh ta cảm giác không tốt, trên người đối phương tản ra một loại khí tức mang tính hủy diệt, thuộc về ngoại tộc.

Bình tĩnh!

Phải thận trọng!

Không thể hoảng sợ!

Anh ta tự nhủ trong lòng, gặp chuyện thế nào cũng không thể sốt ruột, nhất là cô gái đẹp trước mặt này không có cách nào nhìn thấu được cô ta, đối với anh ta mà nói vẫn có chút nguy hiểm.

"Không sai, tôi chính là cậu chủ của tộc Tinh Không, cô là ai?" Trang Tiêu vô cùng khảng khái hỏi, cho người ta cảm giác không hoảng sợ chút nào, nếu cô dám ra tay độc ác với tôi, cam đoan cô sẽ không kịp hối hận.

Chị gái ma thần cười, cười đến mức vô cùng xán lạn, tựa như bộ dáng của một tiên nữ, làm cho Trang Tiêu nhìn đến trợn tròn mắt, nếu là ở trong tộc, chắc chắn anh ta đã để người đẹp này làm vợ nhỏ của mình.

Chỉ là bây giờ...

Anh ta không thay đổi sắc mặt nhìn cô ta.

"Cô cười cái gì?" Trang Tiêu nhíu mày hỏi.

Vừa dứt lời.

Sắc mặt anh ta thay đổi lớn.

Chị gái ma thần nhắm thẳng đến anh ta mà ra tay, năm ngón tay mở ra, bắt lấy đầu anh ta, lập tức một lượng sức mạnh huyền diệu bao phủ tới.

Trang Tiêu hoảng sợ nói: "Cô muốn sưu hồn tôi..."

"Đoán đúng rồi." Chị gái ma thần mỉm cười.

Nụ cười xinh đẹp và thủ đoạn ngoan cường, tạo nên sự đối lập mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận