Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 496: Tôi có mạnh không? Rất săn chắc (4)

Tà Vật Công Kê lẩm bẩm: "Như này cũng quá kinh khủng rồi, tên kia chính xác là kẻ cực mạnh trong Tà Vật đó nha, không ngờ tên loài người vĩ đại này lại có thể chiến đấu với gã ta tới mức này."

Đối với Tà Vật Công Kê mà nói, nó lại cảm thấy làm nội ứng ở bên cạnh tên loài người này là một chuyện nguy hiểm cỡ nào.

Ba con Tà Vật đứng ở hố sâu biên giới.

Tuy nói mặt không hề có chút biểu cảm gì.

Nhưng đều là cảm thấy khiếp sợ bởi cảnh tượng trước mắt.

Loài người rất mạnh.

Đã mạnh tới mức vượt khỏi sức tưởng tượng rồi.

"Si thua ư?"

"Mày đang nói bậy bạ gì đó, sao Si lại có thể thua được. Mày không thấy nó bây giờ đang rất hưng phấn hả."

"Này hình như không có liên quan tới chuyện hưng phấn, quan trọng là tao cảm nhận được sức mạnh của nó tiêu hao nhanh hơn so với tên loài người đó, tụi bây nhìn kỹ sẽ có thể nhìn thấy vấn đề này."

"Ừm... Hình như thật sự là vậy."

Thực lực của tụi nó đều rất mạnh.

Cũng không biết mạnh hơn đại sư Vĩnh Tín gấp mấy lần mà nói, dĩ nhiên có thể nhìn thấu được tình huống hiện tại là như thế nào.

Dần dần.

Biểu cảm của Si không còn hưng phấn như lúc ban đầu nữa, thay vào đó là có chút khổ sở.

Hai bên tách ra.

Thoáng thở hổn hển.

"Mẹ nó, cái tên này thoạt nhìn không có gì nguy hiểm, nhưng thời gian tập hợp sức mạnh vậy mà lại còn mạnh hơn mình." Si giả vờ bình tĩnh nhìn Lâm Phàm, cả hai bên đều đang bị thương, kiên cường đấu đá từng đợt rồi lại từng đợt, hoàn toàn không có ngừng lại.

Nếu như không phải nó đủ mạnh, đủ ổn thì tình hình bây giờ nhất định đã tồi tệ rồi.

Quái lạ.

Vẫn là đã xem thường tên loài người này rồi.

Lâm Phàm cúi đầu nhìn vết thương trên người, đây là vết thương mà từ trước giờ anh chưa từng có qua. Trước đây gặp được Tà Vật Chương Lang Ma rất mạnh, nhưng cũng không làm anh bị thương tới như vậy.

"Mày thật sự rất mạnh."

Lúc nghe được lời này, trong lòng Si cảm thấy rất buồn khổ, lại có cảm giác khó chịu không nói được thành lời.

Theo lý mà nói.

Nên là nó thắng.

Nhưng mà đánh cho tới bây giờ, nó lại cảm thấy tình hình khá là tệ, có một loại cảm giác muốn nổ tung không nói được thành lời.

"Phù!"

Si thở hổn hển, ngực nhấp nhô phập phồng. Chiến đấu tới bây giờ, dựa theo tình hình này thì nó đã biết rõ được thực lực của đối phương rồi. Quả thật rất mạnh, cho dù là nó cũng chưa chắc có thể đạt được như thế.

"Lâm Phàm, tao vẫn còn chưa triển khai ra thực lực mạnh nhất." Si nói.

Trước tiên không bàn tới chuyện khác.

Nhiều Tà Vật như thế đang xem, hơn nữa còn có loài người đang vây xem, ai mà không phải là kiểu người cần sĩ diện chứ, không thể dễ dàng tính kết quả như vậy được.

"Vậy sao?" Lâm Phàm vô cùng tò mò.

Đối phương thật sự rất mạnh.

Cuộc chiến quá đã, chưa bao giờ có loại cảm giác cực đã như vậy.

Si dang hai tay ra, trong phút chốc giữa năm ngón tay bốc cháy một ngọn lửa sẫm màu.

"Có từng nghe qua Tam Muội Chân Hỏa trong thần thoại cổ xưa chưa?"

Đám người của đại sư Vĩnh Tín nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong lòng bàn tay của Si lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, biệt là lúc nghe đối phương nói đó là Tam Muội Chân Hỏa trong thần thoại cổ xưa lại càng cả kinh tới há hốc mồm.

Mỗi một hình ảnh hôm nay đều có sức ảnh hưởng rất lớn đối với bọn họ.

Nhận được nguồn kiến thức chấn động.

Thần thoại cổ xưa là có thật.

Không có gạt người.

Mặc dù cách rất xa nhưng có thể cảm nhận được độ cực nóng bao phủ quanh ngọn lửa đang cháy kia, nếu như bị thiêu trúng thì đến cả mảnh vụn cũng sẽ không sót lại một chút nào.

"Đại sư Vĩnh Tín, ông có thể cố gắng đỡ lấy ngọn lửa đó không?" Một cường giả thành viên hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín đưa mắt nhìn đối phương, súc sinh, đến cả người xuất gia cũng dám đùa giỡn, sao lại không nói là cậu đỡ đi? Cho dù ông ta có triển khai Kim Cương Bất Hoại Chi Thân thì cùng lắm là lúc bị đốt thành mảnh vụn, đống mảnh vụn đó sẽ có màu vàng mà thôi.

"Cậu nói xem?" Đại sư Vĩnh Tín hỏi ngược lại.

"Tôi cảm thấy không chắc ăn."

Đại sư Vĩnh Tín không muốn để ý tới cậu ta nữa, cho dù lão nạp được xếp là cường giả thứ hai trong đám mấy cậu, nhưng cũng đâu nhất thiết chuyện gì cũng đều mang lão nạp ra so sánh chứ.

Lão nạp chính là một hòa thượng ngày ngày tụng kinh niệm Phật, một lòng hướng thiện mà thôi.

Không tranh chấp chuyện của thế tục.

Lòng dạ hiền lành.

Điềm đạm, từ bi.

Hà tất phải bắt nạt người hiền lành.

"Hóa ra mày cũng biết nghịch lửa." Lâm Phàm nói.

Si nhìn đối phương với vẻ đầy nghi hoặc: "Lời đó là có ý gì, kiểu như mày cũng biết vậy?"

Không thể nào.

Loài người bây giờ sao lại có những thứ này? Nó thừa nhận là tên loài người trước mặt này có thực lực rất mạnh, nhưng nói thật thì nó hoàn toàn không tin loài người sẽ biết những thứ này.

"Thực ra tao cũng biết, nhưng mà tao không thích dùng lửa, không dễ kiểm soát lắm, độ nguy hiểm cũng cao, bình thường chỉ là dùng để nướng thịt mà thôi."

"Mày biết đó, chơi với lửa là hành vi không tốt đâu, dễ gây hỏa hoạn lắm."

"Hơn nữa rất dễ đái dầm."

Lâm Phàm mỉm cười nói mấy tác hại của lửa, Si bên này nghe xong lại thoáng sửng sốt, biểu cảm có chút ngây ngốc. Đầu óc của tên loài người mạnh mẽ Lâm Phàm này, rốt cuộc là sao vậy?

Chẳng lẽ, đầu óc thật sự là có vấn đề?

Nếu như có vấn đề, vậy thì phải cố gắng chữa trị thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận