Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 781: Anh quá không trung thực rồi (2)

Anh quá không trung thực rồi (2)

Dựa theo tình huống lúc trước, anh ta cũng không cho rằng Tộc Lão làm vậy là có gì sai trái.

Ngược lại, bất cứ ai cũng sẽ như vậy.

Nhưng bây giờ thì không được.

Tầm nhìn phải phóng ra xa, sau khi đến nơi đây, gặp phải nhiều chuyện mà bọn họ không thể đối phó được, cần nhờ cậy vào Lâm Phàm mới có thể vượt qua một chút khó khăn.

Không thể nói trước là có đổi được hay không, cho dù đổi được cũng sẽ khiến đối phương cảm thấy Ngô tộc bọn họ không tốt.

Từ đó sẽ sinh ra mâu thuẫn không cần thiết.

"Mảnh vỡ này có cất giấu phương pháp tu hành, có thể là một thuật dùng giáo." Ngô Thắng nói.

Tộc Lão nghe vậy thì rất muốn đập chết tên vô dụng này, vất vả lắm mới phát hiện món đồ tốt, sao có thể nói trắng ra như thế chứ. Trước tiên cứ lừa gạt đối phương một chút, nếu đối phương mắc mưu,vậy không phải là kiếm lời rồi sao.

Quả nhiên…

Ông ta phát hiện ánh mắt Độc Nhãn Nam nhìn ông ta có vẻ khinh bỉ.

"Ôi, chả có người trẻ tuổi nào có nguyên tắc cả." Độc Nhãn Nam nói.

Nếu là trước kia, biết được thực lực của Tộc Lão, chắc chắn ông ta sẽ không dám nói chuyện xấc xược như thế với đối phương, nhưng mọi người cũng tính là quen thuộc với nhau, tùy tiện nói đôi câu vẫn không sao cả.

Huống hồ… phía sau ông ta còn có chỗ dựa.

Có thể sợ ai được.

Ngô Thắng nói: "Lãnh đạo Từ, vật này là do Lâm Phàm làm rơi, lẽ ra thuộc về các người, nhưng chúng tôi biết phương pháp lĩnh ngộ, chúng tôi có thể nói phương pháp cho ông biết để mọi người cùng nhau lĩnh ngộ, thế nào?"

"Được, tôi không có vấn đề gì." Độc Nhãn Nam nói.

Ngô Thắng gật đầu: "Đã nói chắc rồi nhé. Có điều bây giờ chúng ta gặp phải một vấn đề, đó là có đi lên tiếp hay không, vừa nãy là một loại cảnh báo đối với chúng ta. Vốn tưởng rằng bên trên dù có nguy hiểm cũng sẽ không có vấn đề quá lớn, nhưng trải qua một lần tấn công ban nãy, nếu kẻ thần bí khủng bố kia muốn gây hại cho chúng ta, e rằng trong những người ở đây, chỉ có mình anh ta sống sót được."

Lời anh ta nói cũng không phải là không có lý.

Quả thực rất nguy hiểm.

Đừng thấy thực lực bên ngoài của bọn họ đủ mạnh, ở trong này thật sự không tính là gì cả, nếu không phải là Lâm Phàm luôn dẫn theo bọn họ thì ngay cả trèo lên cũng không lên được.

Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ.

Lâm Phàm có điều muốn nói.

"Bên trên có cường giả, tôi muốn học hỏi từ người ta." Trong mắt Lâm Phàm hừng hực ý chí chiến đấu, trong lòng tràn đầy ham muốn học hỏi.

Có thể gặp được cường giả đã không hề dễ dàng, muốn gặp được cường giả khiến cho Lâm Phàm chấp nhận lại càng khó khăn hơn.

Cường giả từng được Lâm Phàm khen, đấy đều là lời khen khách sáo, không phải là thật lòng thật dạ.

"Rất mạnh ư?" Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: "Ừ, rất mạnh."

"Có gặp nguy hiểm hay không?" Ông Trương lo lắng vô cùng, việc ông ta lo lắng nhất là Lâm Phàm bị thương, nói một cách thật lòng, tim của ông ta sẽ rất đau.

Lâm Phàm an ủi, nói: "Sẽ không đâu, tôi rất mạnh, huống chi chỉ là giao lưu học hỏi thôi, không có vấn đề gì."

"Đợi đã…" Độc Nhãn Nam vội vàng ngăn cản, anh hai à, cậu tuyệt đối không thể nghĩ như vậy được, cậu là giao lưu học hỏi, nhưng chưa chắc người ta cũng giao lưu học hỏi, rất nguy hiểm.

"Sao vậy?" Lâm Phàm khó hiểu hỏi.

Độc Nhãn Nam nói: "Nghe tôi được không, chúng ta không đi lên, vừa nãy vị cường giả kia chắc chắn đã rất tức giận, cũng không muốn gặp chúng ta. Nếu muốn gặp chúng ta thì hẳn là đã xuất hiện trước mặt, chứ không phải là ném giáo dài về phía chúng ta, cậu thấy tôi nói có lý không?"

Độc Nhãn Nam dùng lý lẽ để thuyết phục người khác.

Nghĩ đến nổ đầu cũng không muốn Lâm Phàm trèo lên trên.

"Phải không?" Lâm Phàm suy nghĩ, cảm thấy Độc Nhãn Nam nói cũng có lý, chỉ là anh ta nghĩ mãi không ra vì sao đối phương phải tức giận, cũng đâu có làm ra hành vi gì khác người với đối phương.

Độc Nhãn Nam tận tình khuyên bảo: "Chúng ta nên chờ đến khi tâm trạng người ta trở nên tốt đẹp, lúc đó lại đến sau."

Bây giờ đối với bọn họ mà nói, có vài vấn đề còn lẩn quẩn.

Đầu tiên:

Bên trên rốt cuộc là người sống hay là người chết.

Cường giả mà Lâm Phàm nói rốt cuộc có tồn tại hay không.

Những điều này bọn họ đều không biết. Nếu thật sự có cường giả, như vậy theo suy nghĩ của Lâm Phàm tất nhiên là muốn học hỏi từ đối phương, nhưng đối phương lại không hiểu bạn muốn học hỏi hay là muốn khiêu khích, do đó đã xúc phạm đến đối phương, tạo ra kẻ địch.

Nếu vị cường giả kia không tồn tại, thì thứ có thể phát ra một kích kia sẽ càng khủng khiếp hơn.

Lại là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới nghĩ lui… vẫn cảm thấy đừng tùy tiện hành động là chính xác.

"Thật à?"

Lâm Phàm có chút tiếc nuối, vừa nãy khi anh ta đón lấy một chiêu của đối phương đã có thể cảm thấy thực lực của đối phương rất mạnh, nhưng lời Độc Nhãn Nam nói hình như rất có lý, chỉ là anh ta nghĩ mãi vẫn không rõ tại sao đối phương lại có tâm trạng không tốt.

Độc Nhãn Nam gật đầu: "Đúng vậy, chắc chắn không sai."

Lâm Phàm hướng về phía xa mà hô: "Tại hạ là Lâm Phàm, muốn giao lưu học hỏi với ngài một phen, hy vọng ngài có thể đi ra gặp mặt tôi một lần. Chúng ta chỉ so cao thấp, không so sống chết, đến hết giờ thì thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận