Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 269: Lâm Phàm bị người khác chú ý

"Hoan nghênh các vị cường giả tới thành phố Duyên Hải hỗ trợ. Có điều, đáng tiếc thay cuộc chiến đã kết thúc vào tối qua rồi." Độc Nhãn Nam cười híp mắt đi tới, chào hỏi cùng năm vị kia.

Năm vị kia đều là những cường giả xếp hàng đầu trong nước.

“Ai mà biết sẽ kết thúc sớm như vậy chứ? Lúc chúng tôi biết thì cũng sắp đến đây rồi nên cũng không về nữa. Đã lâu không gặp, coi như là tới gặp bạn cũ đi vậy.”

Người đang nói chuyện tên là Hằng Kiến Thu, hơn năm mươi tuổi, mặc quần áo thường đậm màu, để râu dê. Người này từng được coi là một trong số những đối thủ của Độc Nhãn Nam.

Hằng Kiến Thu thật sự không ngờ cuộc chiến sẽ kết thúc nhanh như vậy. Lúc ở trên trực thăng anh ta cũng đã nghĩ ổn thỏa, cơ hội thể hiện đã tới! Vào thời khắc mà Độc Nhãn Nam tuyệt vọng, anh ta sẽ tựa như thiên thần hạ xuống từ trên trời, đến trước mặt Độc Nhãn Nam đang bị tà vật Chương Lang Ma đánh tơi tả. Sau đó nói một câu khoe mẽ: “Ông cực khổ rồi. Chuyện tiếp theo giao cho chúng tôi đi!”

Mặc dù chỉ là ảo tưởng nhưng càng nghĩ càng hăng hái. Nhưng mà thực tế và ảo tưởng luôn có sự khác biệt. Nào có chuyện giống hệt như trong suy nghĩ được!

Độc Nhãn Nam lẩm bẩm, cười đê tiện thật.

Sau đó lộ ra nụ cười dối trá của người trưởng thành, nói: "Các vị đường xa tới, thật sự là cảm ơn vạn phần. Vẫn chưa ăn sáng đúng không? Thân là chủ ở đây, nhất định phải dùng cách thức trang trọng tiếp đãi các người, đi với tôi nào.”

Mọi người cười.

Độc Nhãn Nam rốt cuộc trưởng thành rồi.

Bọn họ từng nói, tính cách của Độc Nhãn Nam như vậy rồi sẽ có ngày bị người ta không thích. Ngay cả người thầy coi trọng anh ta cũng sẽ ghét anh ta. Sau đó, bọn họ bị tát vào mặt bôm bốp bởi lúc tốt nghiệp, thầy dùng cơ hội duy nhất của mình sắp xếp cho người đàn ông một mặt về thành phố Duyên Hải làm một chức quan nhỏ ở Bộ phận đặc biệt.

Còn bọn họ…

Thật đơn giản, mượn năng lực của gia đình đến nhậm chức trong trụ sở chính, bước đầu không nhanh bằng Độc Nhãn Nam nhưng cơ hội thăng tiến cao.

Lúc này.

Năm vị cường giả vốn đang tươi cười, mặt mày ai nấy đều thành nghiêm túc ngồi vào chỗ.

Cách thức trang trọng nhất?

Nhà ăn?

"Các vị cũng đừng khách khí, cứ coi nơi này như là nhà của mình đi. Nhà ăn của chúng tôi ở đây đều mời đầu bếp nổi danh nhất ở thành phố Duyên Hải đến nấu. Nói như chén cháo trắng này, nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng mùi vị lại rất không bình thường. Ăn chung với đậu hũ cay thì thật là ngon."

"Nếu như khách khí với tôi thì thật quá khách khí rồi, cứ đến bên kia lấy mâm tự lấy đồ ăn, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Độc Nhãn Nam bưng cái mâm tới, sau đó lấy cháo, chút thức ăn, bánh bao bày ở trước mặt mình.

Bưng bát cháo lên ăn một ngụm, mặt mày lộ biểu cảm hưởng thụ.

“Mỹ vị.”

Biểu cảm khoa trương như vậy, tựa như là đang ăn sơn hào hải vị gì không bằng.

Hằng Kiến Thu nói: “Ông tiết kiệm thật đấy.”

“Haiz!” Độc Nhãn Nam đặt chén cháo xuống, thở dài: “Có thể không tiết kiệm sao? Xảy ra chuyện như vậy, chỗ nào cũng cần tiền. Chúng tôi không mong tà vật xâm phạm, nhưng cư dân thì nghĩ “tiền thuế chúng tôi đóng nhiều như vậy là để cho các người ngày ngày chơi bời đúng không?” Ấy mà, nếu xảy ra đại chiến với tà vật thì thật là muốn chết người mà. Cho nên bây giờ, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm. Ông nhìn quần áo của tôi đây này, mấy năm rồi cũng không bỏ, bị rách thì may lại, vá vào vẫn mặc được.”

Độc Nhãn Nam chân thành khẩn khiết mà nói. Kỹ năng diễn xuất đạt đến trình độ cao, không giống như là đang đùa.

Kim Hòa Lị buồn cười, nhưng nhịn lại, đi theo sau múc cháo cho năm vị cường giả từ trụ sở chính tới.

Hằng Kiến Thu nói: “Nhưng tôi nghe nói Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải hình như không có thiếu tiền? Hàng hóa xung quanh bán rất chạy, còn làm ở mọi ngành nghề. Đầu óc làm ăn thế này thì sao mà không có tiền cho được?”

Độc Nhãn Nam kinh ngạc nói: "Ông nghe ai nói? Cái này không thể tùy tiện vu hại người khác đâu. Cho dù là có thì tôi cũng tuyệt không tham gia, nhất định là một thành viên nào đó tự mình làm rồi."

"Có điều, trước tiên đừng nói những chuyện này, ăn cơm đi đã. Một lát nữa tôi phải đi phúng điếu cho những thành viên hy sinh. Các người đại diện cho trụ sở chính cũng có thể đi ngó một chút.”

Bước đầu tiên chính là mang bọn họ qua đó.

Tới thì cũng đã tới rồi. Nếu như không đi theo chương trình thì thật không thể hiện được nét đặc thù của Bộ phận đặc biệt ở thành phố Duyên Hải.

Lâm Phàm cùng ông Trương ngày nào cũng rất vui vẻ. Bi thương là tạm thời thôi. Một giây thương tâm xong thì sau đó liền bị vui vẻ thay thế. Bọn họ dắt tà vật Công Kê đi tới hướng thành phố.

Tà vật Công Kê thân là nằm vùng, rất nhanh đã có thể quen với cuộc sống bây giờ. Nó luôn nhớ mình là anh hùng trong đám tà vật.

Anh hùng thường đều phải chịu đựng hiểu lầm.

Nhưng sẽ có một ngày, các đồng loại tà vật sẽ biết hết thảy nó làm bây giờ, cũng là vì tà vật vĩ đại chúng ta.

Phương xa.

Đại sư Vĩnh Tín nấp trong góc tối ăn bánh bao, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa.

Thấy Lâm Phàm xuất hiện.

Anh ta mau gọn nuốt trọn cái bánh bao, chuẩn bị qua đó diễn cảnh vô tình gặp được.

Đợi chờ cũng đã lâu, tuyệt chiêu của Độc Nhãn Nam không thể học được thì đổi. Người trẻ tuổi như này, tâng bốc mấy câu chắc chắn sẽ khiến thằng nhóc này lâng lâng.

Há há!
Bạn cần đăng nhập để bình luận