Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1130: Phá vỡ bầu trời này

Chỗ ở của Thánh Đế là vị trí trung tâm của thế giới này, nơi đó có một tòa cung điện lơ lửng giữa không trung, xung quanh cung điện có rất nhiều tia sáng chiếu vào trong hư không.

Những chùm tia đó chính là thứ để khống chế thế giới này, liên thông với ý chí, bất cứ nhân tố nào xuất hiện cũng đều sẽ bị phát hiện.

Đây chính là năng lực mạnh nhất của Thánh Đế.

Đi qua cửa cung điện.

Có rất nhiều người đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm.

Bởi vì có Tiên bên cạnh nên bọn họ không có tới cản trở, chỉ là trong ánh mắt của đám người này có ý muốn đánh, như thể chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ lập tức nhào tới chỗ Lâm Phàm mà đánh tới vậy.

"Anh nói Thánh Đế ở đâu?" Lâm Phàm hỏi.

Tiên không nói gì, chỉ cúi đầu đi về phía trong cung điện.

Lâm Phàm nhíu mày, nghĩ ngợi một thoáng lại không đi cùng với đối phương nữa, chỉ chuyên tâm đi tìm kiếm hơi thở của Cáp Lân. Anh rất quen thuộc với hơi thở của người kia, đặc biệt là sau khi tu luyện được Quyền Kinh, lại càng thêm quen thuộc.

Rất nhanh sau đó.

Anh đã tìm ra được hơi thở của Cáp Lân.

Lâm Phàm đi sang một hướng khác, cách chỗ ban đầu không xa.

Tiên thấy Lâm Phàm không đi cùng với mình bèn vội vàng nói: "Không phải anh muốn tìm Thánh Đế sao, đi theo tôi là được."

Lâm Phàm nói: "Không vội, tôi tìm Cáp Lân trước, anh có thể nói lại với Thánh Đế là đợi lát nữa tôi sẽ tìm ông ta sau."

Nghe được lời này, sắc mặt của Thánh Đế bên trong sa sầm lại.

Má nó!

Cậu tới đây để du lịch à?

Còn đợi lát nữa sẽ đi tìm Thánh Đế sau?

Tiên lập tức biến mất, ngay sau đó hiện ra cản đường đi của Lâm Phàm: "Không được, anh không thể đi, trước tiên phải đi gặp mặt Thánh Đế."

Lâm Phàm phất tay một cái.

"Đừng ồn ào."

Ngay lập tức.

Tiên cảm thấy hoa mắt, quay ngoắt đầu nhìn lại đã thấy Lâm Phàm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía xa rồi.

Không được.

Tuyệt đối không thể như vậy.

Nếu không mình sẽ chết mất.

Tiên thừa nhận thực lực của Lâm Phàm rất mạnh, cứng cỏi đến mức đã khiến anh ta tuyệt vọng. Nhưng tình huống bây giờ anh ta chính là đang ở trên lò lửa, nếu như tôi không cản anh được, vậy cuối cùng người chết sẽ chính là tôi.

Thánh Đế nhất định sẽ không buông tha cho anh ta.

Sau khi nghĩ thông suốt được điều này.

Tiên tức giận nói: "Hỗn xược, đây là hành cung của Thánh Đế, anh lại dám làm như thế."

Vừa dứt lời.

Anh ta cũng ra tay với Lâm Phàm.

Đánh tôi đi, xin anh mau đánh tôi đi. Nhưng tốt nhất đừng có ra tay nặng quá, tôi sợ mình chịu không nổi.

Bộp!

Lâm Phàm nắm bàn tay của Tiên lại, nói: "Anh đánh lén tôi làm gì?"

Trước câu hỏi đó của Lâm Phàm, Tiên hơi hốt hoảng. Anh ta cũng không phải là sợ Lâm Phàm, trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi kia, anh ta phát hiện bản tính của vị cường giả trước mặt này rất điềm tĩnh, làm việc dường như cũng rất có nguyên tắc.

Người mà anh ta sợ chính là Thánh Đế.

"Dừng tay!"

Vào đúng lúc này.

Một giọng nói trầm thấp vang tới, truyền đến bên tai của Tiên. m thanh này giống như sấm chớp oanh tạc khiến tâm hồn của Tiên thấp thỏm, anh ta vội vàng quỳ xuống đất cung kính nói:

"Cung thỉnh Thánh Đế."

Lâm Phàm nhìn đối phương.

Một người rất bình thường, từ dáng vẻ nhìn ra cảm thấy còn không bằng được với vị Tiên đang quỳ trên đất kia, cũng không bằng người với thích đọc sách như anh đây.

"Ông chính là Thánh Đế?" Lâm Phàm đi về phía Thánh Đế, Tiên đang quỳ trên mặt đất thoáng run rẩy, đến cả não cũng đều đang run đến kịch liệt.

Anh ta muốn làm gì vậy?

Đây chính là Thánh Đế đó.

Thánh Đế hơi cao, lúc Lâm Phàm tới gần đều phải ngẩng đầu nhìn lên, điều này khiến cho người kia có cảm giác mình đang từ trên cao nhìn xuống.

"Xin chào, tôi là Lâm Phàm." Lâm Phàm đưa tay về phía đối phương.

Lịch sự chào hỏi.

Thông thường đều sẽ là bắt tay chào hỏi nhau trước.

Thánh Đế rũ mắt nhìn xuống, bên trong ánh mắt ẩn chứa một vẻ xem thường: "Cậu là ai không quan trọng, tại sao cậu lại tới chỗ này?"

Nhìn thấy đối phương không có ý muốn bắt tay, Lâm Phàm cười cười lắc đầu một cái, sau đó rụt tay về. Không hẳn là xấu hổ lắm, chỉ là thái độ không mấy thân thiện của đối phương khiến anh hơi khó xử chút mà thôi.

"Tôi là bác của Cáp Lân, tôi tới dắt nó về." Lâm Phàm nói.

"Cáp Lân à..." Thánh Đế lộ ra nụ cười cân nhắc, sau đó nói: "Không có nghe ông ta nói tới nha."

Nói xong.

Thánh Đế đưa tay về phía đầu của Lâm Phàm.

Anh giơ tay lên, vỗ bộp vào tay của ông ta: "Đừng nháo nữa, anh ta nói không sai, ông quả thật không phải là thứ gì tốt đẹp."

Tiên đang quỳ trên đất nghe thế, sắc mặt lập tức trắng bệch, hướng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.

Dường như không ngờ được Lâm Phàm lại nói những lời như thế.

Tôi chỉ là nhắc nhở anh mà thôi, cũng đâu phải nói như thế.

Bỗng nhiên.

Cả người Tiên run lẩy bẩy.

Ánh mắt của Thánh Đế hướng về phía của Tiên: "Vậy sao, bản đế thật sự không phải là thứ gì tốt đẹp à?"

Tiên sợ hãi, miệng lưỡi khô đắng, yết hầu đảo một vòng phát ra âm thanh khiếp sợ. Dường như tất cả những lời muốn nói đều bị kẹt lại trong cổ họng, khó thốt ra được.

Lâm Phàm nói: "Nè, tôi tới đây là để tìm Cáp Lân, nếu như ông không muốn dẫn đường thì tự tôi đi tìm, không cần làm phiền ông."

Anh không muốn nói chuyện với người này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận