Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1206: Đồ khốn, thế mà ngươi lại nói với cậu ta ta đang ở đây, ngươi muốn ta chết à (2)

Đồ khốn, thế mà ngươi lại nói với cậu ta ta đang ở đây, ngươi muốn ta chết à (2)

Tà Vật Công Kê một lòng muốn trở thành vua Tà Vật Anh Hùng, biết rõ không thể xem thường bất kỳ người nào, nó phải tiếp tục khiêm tốn, tiếp tục ẩn náu, rồi sẽ có một ngày, Tà Vật Công Kê tao có thể vùng dậy.

“Ông nói đúng lắm.” Lâm Phàm rất đồng tình với lời ông Trương nói. Anh giơ năm ngón tay ra, hút hai người mặc áo choàng đen tạm thời có hơi ngây người qua đây: “Để tôi dùng ánh sáng tinh lọc cho hai người…”

Lòng bàn tay Lâm Phàm tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Chỉ trong chớp mắt, hai người mặc áo choàng đen đã bỗng chốc biến mất không thấy dấu vết.

“Woa, thật là giỏi.” Ông Trương ngạc nhiên nói.

Lâm Phàm cười nói: “Cũng tạm.”

“Đi thôi, chúng ta mau đi cứu đứa nhỏ thôi.”

Đám người Lâm Phàm đi vào trong hang núi.

Ở sâu bên trong hang núi là một thế giới hoàn toàn khác, đừng thấy đường vào nhỏ hẹp, nhưng khi vào đến sâu bên trong thì sẽ thấy rất to, rất lộng lớn, giống như bước vào một động tiên nhỏ vậy.

Trong hang núi, có từng trận tiếng động trầm thấp lan truyền.

“Lâm Phàm, cậu nhìn xem, đứa nhỏ ở đây này, còn có rất nhiều đứa nhỏ khác nữa.” Ông Trương kinh ngạc hô lên. Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta đã hoàn toàn ngây ra, giống như không ngờ lại có nhiều đứa nhỏ ở đây như vậy.

Theo tiếng của ông Trương.

Tiếng thì thầm của đám người áo choàng đen đột nhiên biến mất không thấy dấu vết.

Ở bên dưới, một đám người áo choàng đen đang vây quanh đám trẻ con bị nhốt trong lồng, giống như đang tổ chức nghi thức kỳ lạ nào đó, khi nghe thấy tiếng nói, bọn họ bị gián đoạn, tiếng nghi thức cũng im bặt đi.

Soạt!

Tất cả những người mặc áo choàng đen quay đầu qua, nhìn về phía đám người Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhìn những đứa nhỏ đó, cẩn thận đếm, một đứa, hai đứa, ba đứa… hoàn toàn không hề để đám người mặc áo choàng đen đó vào mắt. Một lúc sau, người tính toán không tệ như anh cuối cùng cũng đếm xong.

“Ông Trương, tôi vừa mới đếm, thế mà lại có đến chín mươi chín đứa nhỏ.”

“A!” Ông Trương chu môi, kinh ngạc nói: “Cậu thật thông minh, tôi còn chưa đếm được, trong chốc lát cậu đã đếm xong hết rồi, thật là giỏi quá.”

Tà Vật Công Kê bị Nhân Sâm cưỡi khép chặt cánh lại, loài người ngu ngốc này, hai người đủ rồi đấy, đừng có không biết xấu hổ mà khoác lác. Việc đơn giản như đếm số này, cho dù là Tà Vật Công Kê tao chưa từng đi học cũng có thể đếm nhanh đấy có được không.

Không phải chỉ là chín mươi chín đứa nhỏ thôi sao.

Tà Vật Công Kê tao nhìn sơ một cái đã biết ở đây có ba mươi lăm người mặc áo choàng đen rồi.

Nhanh như vậy đấy.

Tốc độ như vậy đấy.

Có ai từng khen tao không, có ai kinh ngạc vì tao không?

Tự nhiên.

Đương nhiên, đây đều là những gì Tà Vật Công Kê nghĩ trong lòng mà thôi, nó chỉ dám lẩm bẩm vài tiến tận sâu trong đáy lòng thôi.

Lâm Phàm cười: “Cũng tạm, thực ra nếu ông đếm cẩn thận thì cũng có thể đếm nhanh như tôi.”

“Không được, tôi chắc chắn không thể đếm nhanh như cậu.” Ông Trương nói.

Vào lúc này.

Một người mặc áo choàng đen tay cầm quyền trượng hình đầu lâu từ từ bay qua: “Các ngươi là ai? Dám to gan cản trở nghi thức của bọn ta.”

“Tôi là Lâm Phàm.” Lâm Phàm nói.

“Tôi là ông Trương.” Ông Trương nói.

“Tôi là Nhân Sâm Vương.” Nhân Sâm nói.

Tà Vật Công Kê vô cùng bất lực, đồ thần kinh, bây giờ là lúc tự giới thiệu sao. Vào lúc nó đang thầm phỉ nhổ hành động này, nó đột nhiên cảm thấy từng ánh mắt đang rơi lên người mình, nó không cần nhìn cũng biết là hai con người đáng sợ kia đang nhìn chằm chằm nó.

“Cục tác!” Tà Vật Công Kê kêu lên.

Xem như là một kiểu tự giới thiệu.

Bọn Lâm Phàm rất lễ phép, cũng rất điềm đạm, đối mặt với những câu hỏi của người xấu, từ trước đến giờ anh đều không bao giờ chủ động nói rằng, tôi đến là để tiêu diệt các người, mà khi đối mặt với câu hỏi của đối phương, anh đều trả lời vấn đề của họ một cách thân thiện.

“Bắt bọn họ lại cho ta.” Người mặc áo choàng đen tay cầm quyền trượng hình đầu lâu tức giận vẫy quyền trượng, hiển nhiên là không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Đột nhiên.

Rất nhiều người mặc áo choàng đen tấn công về phía Lâm Phàm.

Uy thế khủng khiếp, sương mù màu đen dày đặc lan tỏa ra bốn phía, người bình thường mà gặp phải tình huống này thì đã bị dọa đến không biết phải làm sao từ lâu rồi.

“Bọn họ đến rồi.” Ông Trương kinh ngạc hô lên.

Lâm Phàm nhíu mày, rõ ràng là có hơi không vui, bọn họ tự nhiên bắt nhiều trẻ em như vậy, anh còn chưa nói gì, bây giờ không ngờ đối phương lại chủ động tấn công, đúng là vô cùng không thân thiện.

Trong nháy mắt.

Ầm!

Ầm!

Trong phút chốc, những người mặc áo choàng đen đang xông đến đã tan thành mây khói, không có cảnh tượng máu thịt nổ tung xảy ra, dường như những người mặc áo choàng đen đó không phải là sinh linh vậy.

Người cầm đầu nhóm áo choàng đen kinh ngạc nhìn tình huống trước mặt.

Thật là không ngờ, thực lực của đối phương lại mạnh đến như vậy.

Vạn vật sống lại, địa thế thay đổi, bọn họ đi ra từ nơi bị phong ấn dưới lòng đất, tìm chín mươi chín đứa trẻ, dùng máu tươi của chúng đổ lên phong ấn, dùng máu để phá giải phong ấn, để vua của quỷ ra đời.

Nhưng không ngờ lại gặp chuyện thế này.

“Không được, không thể để bọn họ đạt được mục đích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận