Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1214: Đến đây, chúng ta mở hội nghị!

Đến đây, chúng ta mở hội nghị!

Ông ta đứng bật dậy, đứng ở trước cửa sổ nhìn ra phía xa, không có gì kỳ lạ, không nguy hiểm, gần đây cũng không nghe tin thành phố Duyên Hải có động đất mà.

Điện thoại của ông cụ từ Hạ Đô.

“Này!”

“Hả, phải rồi, chỗ bọn tôi đang bị chấn động, tạm thời chưa biết là có chuyện gì xảy ra.”

“Xem ra là có chuyện lớn rồi.”

Độc Nhãn Nam và ông cụ cùng phân tích, dĩ nhiên khắp nơi đang gặp chấn động, chắc chắn không phải tự nhiên mà xảy ra, điều duy nhất có thể nói là chuyện này không hề đơn giản, khả năng cao sẽ khiến thế cục trước mắt phát sinh ra chuyện kinh thiên động địa.

Liên minh Cao Viện.

Mục Hạo thường lui tới để soạn bài, giáo dục làm anh ta thấy rất vui, nhìn thấy học trò có thể học hỏi từ anh ta, trong lòng anh ta vô cùng mãn nguyện, một loại cảm giác khó diễn tả được bằng lời.

Động đất đã xảy ra.

Chấn động khá lớn.

“Đây là...” Mục Hạo kinh ngạc, anh ta cảm nhận được từ trong chấn động, sâu dưới nền đất có một dòng linh khí bắn ra.

Ngay lúc anh ta đang suy nghĩ.

Đệ tử tộc Tinh Không trong những văn phòng khác kêu lên.

“Địa thế sống lại, trời đất có biến động lớn rồi.”

“Ha ha ha, cơ hội của chúng ta đến rồi.”

“Phải lập đội thôi, hợp tác mới có thể đạt được nhiều thứ tốt.”

Sắc mặt của một đám đệ tử tộc Tinh Không vô cùng kinh ngạc.

Đã ở đây một khoảng thời gian.

Tưởng rằng sẽ thu hoạch được gì đó, hóa ra là bị hãm hại, bị đè ép không dám làm bậy, lại còn thành lập liên minh Cao Viện vô dụng, định đem vài nô lệ về lấy quặng mỏ, nhưng cuối cùng chẳng làm được chuyện gì.

Mục Hạo biết, bọn họ muốn động thủ.

Anh ta cầm giáo án đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Mục Hạo, anh thực sự muốn dạy học cả đời sao?” Ngăn cản đường đi của anh ta là cậu chủ Liệu Vạn của tộc Diễm Hỏa, diện mạo bình thường, mái tóc đỏ được nuôi dài, khuôn mặt này, không hợp với kiểu tóc của cậu ta.

Mục Hạo nói: “Rất tốt.”

“Tình hình vừa rồi anh cũng thấy rồi, địa thế sống lại, sẽ xuất hiện bảo bối, anh cứ tiếp tục dạy tên đó tu luyện, nếu để cho người của Mục tộc biết thì sao, chắc chắn sẽ rất thất vọng.” Liệu Vạn định cùng Mục Hạo lập thành một đội, chỉ là cậu ta không ngờ việc Mục Hạo dạy những người kia tu luyện, giống như bị nghiện vậy, không còn giống với anh ta của trước đây.

Mục Hạo không muốn tham gia vào chuyện của bọn họ.

Không rét mà run.

Đúng là một tên giặc đáng sợ.

Ngày 6 tháng 11 một!

Lâm Phàm và ông Trương đã sớm tỉnh lại, ăn trứng do Tà Vật Công Kê đẻ, sau đó còn khen Tà Vật Công Kê cần cù, thường ngày Tà Vật Công Kê đều không có biểu hiện gì, nhưng kẻ mà nó mang hận, Nhân Sâm cứ liên tục làm nó nhục nhã vô cùng.

Được Lâm Phàm và ông Trương khen, Tà Vật Công Kê hãnh diện ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm Nhân Sâm.

Tuy không nói lời nào.

Nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Nghe rõ chưa, ta được khen đó, ngươi đâu có được khen như ta.

Nhân Sâm thấy ánh mắt của Em Kê, vui vẻ vuốt đầu nó.

“Trứng ngươi đẻ ăn ngon lắm.”

Đối với Tà Vật Công Kê mà nói, những lời này tựa như sét đánh ngang tai, toàn bộ thân gà ngớ ra tại chỗ, kết quả mà nó muốn không phải như vậy.

Chết tiệt!

Đáng ghét!

Tà Vật Công Kê sẽ không bao giờ quên chuyện này đâu.

Lúc này Tà Vật Công Kê nắm chặt cánh, mọi thứ thay đổi thất thường, đừng bao giờ ức hiếp kẻ yếu

Chắc chắn sẽ có lúc, Tà Vật Công Kê sẽ bay lên như diều gặp gió, mai kia sẽ bay lên trời cao.

Cốc cốc!

Có người gõ cửa.

Mở cửa ra thì thấy Độc Nhãn Nam đang đứng ở bên ngoài.

“Chào buổi sáng.” Lâm Phàm mỉm cười nói.

“Chào buổi sáng.” Độc Nhãn Nam biết rõ phương thức trao đổi của bệnh nhân tâm thần, cứ làm theo ý đối phương là được.

“Ăn sáng chưa?” Lâm Phàm hỏi.

“Ăn rồi.” Độc Nhãn Nam trả lời.

Sau khi chào hỏi sơ qua.

Độc Nhãn Nam hỏi: “Có thể cùng chúng tôi mở hội nghị được không?”

“Được.”

Chức vụ của Lâm Phàm ở bộ phận đặc biệt là khi có hội nghị anh nhất định phải tham gia, sau đó kêu ông Trương sắp xếp ổn thỏa rồi cùng nhau đi họp.

Ý nghĩ lúc này của Độc Nhãn Nam rất đơn giản.

Gặp chuyện thì phải làm sao?

Chắc chắn phải nhờ tới trợ thủ đắc lực nhất, Lâm Phàm.

Chỉ có ở bên cạnh anh mới có thể có được cảm giác an toàn tuyệt đối.

Phòng họp.

Sớm đã đầy người.

Ngay cả Lưu Hải Thiềm ngày ngày ngồi thiền trước Cây Bồ Đề cũng đang ngồi đợi, nếu nói ai lợi hại nhất trong đám người này, ngoài trừ Độc Nhãn Nam, thì chắc chắn là Lưu Hải Thiềm rồi.

Dù sao mỗi ngày ngồi thiền trước cây quý của Đạo gia, thì cho dù là đầu heo, cũng có thể có những biến hóa đáng kể.

Lúc Lâm Phàm vừa bước vào.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía anh.

Ánh mắt Lâm Đạo Minh và Đại sư Vĩnh Tín dừng lại trên người Nhân Sâm.

Ánh mắt có chút khao khát.

Là ánh mắt khao khát tình thương của mẹ sao?

Không... Nguyên nhân khao khát nằm trên người Nhân Sâm, hy vọng Nhân Sâm có thể thượng thổ hạ tả, như vậy bọn họ mới có cái để ăn.

Trong lòng Tà Vật Công Kê vô cùng phấn chấn, hội nghị cấp cao, đây đích thực là hội nghị cấp cao, có thể thu thập được rất nhiều thông tin hữu ích, từ rất lâu trước kia, nó dốc lòng trở thành Tà Vật Anh Hùng Vương, ở bên cạnh loài người, chẳng sợ gặp phải đủ chuyện nhục nhã, tôn nghiêm bị người khác giẫm nát dưới chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận