Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 767: Đây là thứ gì?

Đây là thứ gì?

Vừa dứt lời.

Lâm Phàm một cước đạp mạnh mặt đất, sức mạnh truyền đi, âm thanh ma sát lách cách truyền đến. Một vết nứt dường như trở nên sống động, giống như một con rắn, quanh co khúc khuỷu lan tràn về phía chuông cổ bên kia.

Khi vết nứt lan tràn đến chuồng cổ bên kia thì người Phật môn bộ dạng phục tùng, một tia hào quang rực sáng.

"Bể khổ vô tận, quay đầu là bờ."

Thao tác rất đơn giản.

Chỉ là tất cả tựa như thời gian tua lại, vết nứt tan biến, như thể tất cả đều chưa từng xảy ra.

Người bình thường nếu gặp phải loại tình huống thế này nhất định sẽ không thể ngăn cản được.

Đáng tiếc...

Một cước đạp trên mặt đất này của Lâm Phàm khó có thể tưởng tượng sức mạnh trong đó kinh khủng đến mức nào. Vết nứt chẳng những không tan biến, mà ngược lại xuyên thấu hào quang, trực tiếp lan tràn đến bên dưới chuông cổ.

Soàn soạt!

Chuông cổ vù vù một tiếng, nổi lên chấn động, sau đó xuất hiện các vết nứt, âm thanh thanh thúy lại rất chói tai.

Xoát!

Rõ ràng đang nhìn đám người Lâm Phàm, ánh mắt lại nhìn về phía chuông cổ.

Có người sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Có người thì hối tiếc không thôi.

Có người lại là một sự giải thoát.

Duy nhất chỉ có người Phât môn ngồi bên cạnh chuông cổ kia trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Cuối cùng bóng dáng ngày càng mờ nhạt dần, cảnh tượng xung quanh dập dờn gợn sóng lăn tăn rồi dần dần tiêu tán.

Mọi thứ đều được khôi phục lại hình dáng ban đầu.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Tộc lão của Ngô tộc là người đầu tiên tỉnh lại, mê mang nhìn xung quanh.

Có hơi mờ mịt.

“A!”

Lâm Phàm hồi phục lại tinh thần, trong lòng rất hiếu kì, vừa mới có rất nhiều người ở đây, sao thoắt một cái đã biến đi đâu mất rồi.

Nhưng anh cũng không để ý chuyện này.

Nhìn thấy ông Trương và Tiểu Bảo hồi phục lại.

Anh nở nụ cười vui vẻ.

Chỉ cần bọn họ ổn thì tất cả mọi thứ khác sẽ ổn.

“Có phải vừa rồi chúng ta đã tiến vào ảo ảnh không?” Tộc Lão Ngô tộc nói.

Ở đây, trừ Lâm Phàm ra thì ông ta là người có tu vi cao nhất.

Đám người Ngô Thắng chết lặng, một chút cảm giác cũng không có, vô tri vô giác như cái xác không hồn, không nhớ được gì.

Tôn Hiểu nhìn điện thoại, thấy bình luận trên livestream náo loạn, kinh hãi:

“Những người xem livestream của tôi nói, chúng ta vừa ngây ngốc đứng yên một chỗ, không cử động, như bị trúng tà vậy.”

Lời vừa nói ra.

Đám người Ngô Thắng nghĩ mà sợ.

Thần không biết quỷ không hay, bọn họ bị kéo vào ảo ảnh, một chút ấn tượng cũng không có, khó tránh khỏi sợ hãi.

Tộc Lão nói: “Tôi nhớ hình như có tiếng kinh Phật vang bên tai.”

“Khó hiểu thật, trong đầu tôi còn hiện ra một môn phương pháp tu luyện.” Độc Nhãn Nam trầm giọng nói. Ông ta nói ra những lời này khiến cho ánh mắt của Tộc Lão trở nên mãnh liệt.

“Cái gì?” Tộc Lão kinh ngạc hỏi.

Chết tiệt!

Hơi bị phân biệt đối xử!

Tôi còn chưa nhận được, sao ông lại nhận được cái đó, do tôi không đẹp trai bằng ông hay do thực lực của tôi yếu kém hơn ông.

“Ông không nhận được à?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Tộc Lão nghĩ, nếu nói là không nhận được thì không phải là rất mất mặt sao. Không cần biết phải nói như thế nào, một vị cường giả Tinh Không như tôi, sao lại thua dưới tay ông được chứ, nhất định phải thắng.

“Có nhận được, mà cái ông nhận được là gì?”

Ông ta dò hỏi, tạm thời chưa nói ra mình nhận được gì trước, có nói thì cũng không biết nên nói gì.

Nghe được cái rắm, ngay cả một cọng lông cũng không có.

Độc Nhãn Nam im lặng suy nghĩ, nhớ lại: “Hình như là ‘La Hán Pháp Thân’, nhưng tôi nhớ hình như chỉ có một nửa thôi, giống như bị ai đó cắt đứt vậy.”

Tộc Lão nghe thấy hai chữ “La Hán”, đột nhiên cả kinh, vậy mà lại là Pháp Thân cấp La Hán, trong tộc Tinh Không quả thực là có bộ tộc như vậy.

Hơn nữa, Pháp Thân của bọn họ rất đặc biệt.

Muốn tu luyện được nhất định phải có tuệ căn.

Tuệ căn là gì?

Đến giờ ông ta vẫn chưa hiểu lắm.

Ông ta đã từng hỏi.

Câu trả lời của ông ta là tuệ căn?

Nhưng nhận được đáp án ý tứ rất rõ ràng, nói sai rồi, thiên phú là thiên phú, tuệ căn là tuệ căn, còn cụ thể là gì thì quả thực là muốn làm đầu người ta nứt ra.

“Đó chính là cơ duyên trời cao ban cho ông.” Tộc Lão nói.

Độc Nhãn Nam cười nói: “Tôi cảm thấy ánh mắt ông nhìn tôi có gì đó không đúng, có vẻ rất hâm mộ.”

“Ông nói gì? Tôi hâm mộ ông?” Tộc Lão không nghĩ Độc Nhãn Nam lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nhưng nghe ông ta nói thế thì không thể chịu được, ông có thể tùy tiện nói đến chuyện khác, duy chỉ có chuyện này, ông không được làm nhục tôi.

Trong lòng Độc Nhãn Nam vô cùng đắc ý.

Đối phương càng cãi càng lộ ra ông ta đang chột dạ, rõ ràng rất hâm mộ, không nên giả vờ như vậy, thực sự là chẳng có ý tứ gì cả.

Ông ta cảm thấy ‘La Hán Pháp Thân’ vô cùng huyền diệu, đòi hỏi phải tĩnh tâm lĩnh hội, cũng không phải là võ thuật đại chúng mà có thể tùy tiện tu luyện thành công.

Tộc Lão thấy Độc Nhãn Nam không tiếp tục nói nhảm nữa, cũng không tự khiến bản thân mình mất mặt thêm, chẳng qua là ánh mắt ông ta bị quả chuông cổ thu hút, vừa rồi chính là do ngắm nhìn nó mà bị kéo vào ảo ảnh.

Rất nhanh.

Bọn họ đã tới trước quả chuông cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận