Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 349: Cháu Trai, Chịu Oan Có Lợi Cho Cháu Đấy (2)

"Anh làm gì đấy?"

Từ Tử Hạo trừng mắt, trong lòng có chút sợ hãi, tên to con này không lẽ có bệnh sao? Anh TA xé áo thì xé áo đi, tại sao lại xé trước mặt Từ Tử Hạo chứ? Từ Tử Hạo đây thích con gái nhé, không thích cái loại to con như Cuồng Long đâu.

Cuồng Long nói: "Đã đánh cược thua thì phải chịu thua. Anh và tôi đều thua thì phải thực hiện giao kèo. Anh có thể không làm, vì kẻ nhu nhược luôn sẽ tìm lý do cho sự thất bại của mình."

Áo quần đều được xé nát hết.

Cơ thể vạm vỡ thực sự rất hoàn mỹ, chỉ là có vài chỗ hình như không được tốt lắm.

Những thành viên xung quanh nhìn thấy bộ dạng của Cuồng Long đều hô to .

"Anh Cuồng Long đúng là đàn ông, dám chơi dám chịu."

"Tên ngoại lai kia, không chịu thua thì rời khỏi đây mau, đừng có ở đây mà so đo với anh Cuồng Long, đây mới là đúng là đấng nam nhi."

Không ai lấy điện thoại ra chụp hình cả.

Cái thứ nhất là không dám.

Cái tiếp theo chính là họ hâm mộ đấng nam nhi như anh Cuồng Long vậy, thua thì thua, nếu có đánh cược thì nhất định sẽ thực hiện, tuyệt đối không chơi khống.

Từ Tử Hạo ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

"Ai nói tôi không chịu thua chứ."

"Chỉ là…"

Kẻ đã sớm há hốc mồm như anh ta hận mình đến nỗi muốn đánh mình vài bạt tai, thành viên của thị trấn Duyên Hải có chút đáng sợ, nếu mà đặt cược hồi nãy là ăn cứt, không lẽ thật sự phải đi ăn cứt sao?

Kẻ từ Hạ Đô đến đây như anh ta, ghét nhất chính là bị kẻ khác khinh thường, trần chuồng thì trần chuồng thôi, sợ ai.

Từ Tử Hạo cắn răng cởi áo ra, thân thể trắng như tuyết, không có cơ bắp như Cuồng Long, nhưng lại có làn da mịn màng.

Có người huýt sáo.

Cũng có người hô to.

Anh ta mặc kệ, bất chấp tất cả, chạy trần cùng với Cuồng Long, liếc mắt nói: "Anh tưởng là chỉ có anh chịu chơi thôi, người khác không được sao? Tôi nói anh nghe, Từ Tử Hạo tôi lúc ở Hạ Đô, cái gì mà không dám chơi chứ."

Cuồng Long nhìn thân hình gầy yếu của anh ta, khóe miệng cười, bàn tay to vỗ chiếc lưng trắng của Từ Tử Hạo, lưu lại một dấu tay thật to: "Vậy chạy nhanh lên."

Các thành viên nữ có người che mắt lại, có người nhìn cho sướng con mắt.

Cũng không lo quy tắc gì nữa, trực tiếp lấy máy ra chụp hình lưu niệm.

Nhân viên công tác kiểm tra tình trạng thiết bị, càng nhìn mặt càng nhăn, cuối cùng thì tuyệt vọng.

Tại văn phòng.

Độc Nhãn Nam hút thuốc, ngón tay gõ vào bàn, hiện tại chuyện ông ta đang nghĩ chính là đại quân tà vật xâm lược, bị một mình Lâm Phàm ngăn chặn, rất nhanh thì sẽ có tin tức từ người bên trụ sở chính đến.

Một cường giả trẻ tuổi như vậy, trụ sở chính chắc sẽ không buông tha đâu.

Nghe nói trụ sở chính đang thực hiện chuyện thám hiểm Thái Sơn gì đó, cần có rất nhiều cao thủ đi để thăm dò rõ tình hình, nếu như trụ sở chính thực sự cho tin tới thì sao mà có thể từ chối họ chứ?

Cho đến khi chưa làm rõ ai phản bội ở bên phía trụ sở chính, ông ta tuyệt đối không tin bất cứ ai bên đó cả.

Ngay cả Từ Tử Hạo vừa đến thị trấn Duyên Hải cũng là đối tượng ông ta nghi ngờ.

Tự nhiên chạy đến thị trấn Duyên Hải muốn làm gì?

Nghỉ phép sao.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Độc Nhãn Nam tưởng là điện thoại từ phía trụ sở chính bên kia, nghĩ thầm rằng cũng nhanh đấy, sau khi nhìn vào điện thoại mới biết là do ông ta nghĩ nhiều quá rồi.

Thảnh thơi tiếp điện thoại.

"Có việc gì nói."

"Sếp, Chuyện lớn không tốt rồi."

"Từ từ nói."

Độc Nhãn Nam có chút thất vọng với nhân viên công tác hiện nay, suốt ngày chỉ biết sợ hãi, như trời sập hay gì vậy? Cho dù là sập thì cũng có phía trên đỡ cho mà, có gì đâu mà hoảng thế.

Dần dần.

Thì sắc mặt của Độc Nhãn Nam có chút biến đổi, ông ta nhanh chóng đứng dậy, to tiếng với đầu dây bên kia.

"Cậu nói thật hay giả đấy?"

Biểu cảm của ông ta như vừa mới gặp ma vậy, có chút không tin được, thiết bị mô phỏng bị hư rồi? Đây là thứ đồ chơi đắt đỏ nhất cả cái bộ phận đặc biệt này đấy, cũng là thiết bị có công nghệ tiên tiến nhất đấy! Nếu như hư thật thì phải sửa, nhưng nếu như sửa không xong thì đến muốn tự tử cũng có đấy.

Sau khi biết được là bị Lâm Phàm phá hư, ông ta cũng không biết nói gì hơn.

Đi bắt bệnh nhân tâm thần đền tiền sao?

Hay là muốn bệnh nhân tâm thần chịu trách nhiệm?

Động não chút cũng biết là chuyện không có khả thi rồi.

Ai!

Tại sao lại có thể như vậy.

Lúc trước vừa dẫn hai bệnh nhân tâm thần đến bộ phận này, ông ta cứ lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nhưng sau một chuỗi chuyện xảy ra chứng minh suy nghĩ của ông ta là sai lầm.

Bệnh nhân tâm thần rất ngoan ngoãn.

Nhưng không ngờ tới là chưa được bao lâu thì họ phá hư cái thứ đắt tiền nhất trong cái bộ phận đặc biệt này, đây là chuyện ông ta không ngờ tới được.

Độc Nhãn Nam cân nhắc, nghĩ đến nhân viên công tác nói còn có hai người tham dự, một người là Cuồng Long, một người khác là Từ Tử Hạo, ba người họ gộp đội đi vào trong không gian mô phỏng, chỉ là sau đó lập tức bị văng ra lại thôi.

Thiết bị bị hư hỏng vì lý do quá tải.

"Có cách rồi."

"Cháu trai à, đừng trách chú đổ oan lên người cháu nhé, người trẻ chịu một chút nỗi nhục, gánh chịu áp lực sẽ có lợi cho tương lai lắm."

Năng lực vu oan của Độc Nhãn Nam rất được, ông ta trực tiếp gọi cho bố của Từ Tử Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận