Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 836: Chớp mắt lại trở thành người nghèo (2)

Chớp mắt lại trở thành người nghèo (2)

Có lầm không vậy.

“Các anh quyên góp cho ai?” Kim Hòa Lị rất nghi ngờ là có phải bọn họ đã bị lừa rồi không. Nếu như thật sự bị người ta lừa, cô ta khẳng định phải báo cảnh sát.

“Tổ chức quỹ thiếu niên nhi đồng Long Quốc.” Lâm Phàm nói.

Kim Hòa Lị biết tổ chức quỹ này, là một tổ chức quỹ rất đáng tin. Cô ta im lặng thở dài. Đủ hào phóng, người bình thường thật sự không thể làm đến mức độ này.

“Không sao, đợi khi nào có tiền thì trả tôi là được.”

Cô ta nói ra lời mà Lâm Phàm muốn nghe.

“Cảm ơn, cô thật sự là người tốt.”

Cứ được ban cho tấm thẻ người tốt như vậy, Kim Hòa Lị còn có thể nói gì. Nếu nói là người tốt, thật sự chỉ có anh thôi, người khác làm không được, mà cô ta thì ngay cả tư cách cũng không có.

“Tạm biệt!”

Lâm Phàm và ông Trương gật đầu với Kim Hòa Lị, rời khỏi văn phòng.

Kim Hòa Lị nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lặng im suy nghĩ, lấy ra cái gương từ trong ngăn kéo, soi khuôn mặt mình, mọi thứ đều hoàn hảo không tỳ vết, luôn xinh đẹp như vậy.

“Sức hấp dẫn bị giảm rồi sao?”

Cô ta hy vọng Lâm Phàm có thể trò chuyện nhiều chủ đề hơn với cô ta, chính là cái loại hành vi thông đồng đó. Nhưng mà tiếp xúc qua vài lần, cô ta chưa từng thấy dáng vẻ muốn giao lưu với cô ta nhiều hơn của Lâm Phàm.

Đêm tối!

Khách sạn.

“Ai vậy?”

Mộ Thanh mặc đồ ngủ, đang chuẩn bị vào giấc thì nghe thấy có người gõ cửa, cô lập tức cảnh giác. Thân phận của cô thuộc loại nhân vật công chúng, đồng thời lại là người của hội Ám Ảnh.

Gần đây cô đã khiến cho hội Ám Ảnh không hài lòng.

Có lẽ… sẽ có nguy hiểm xảy ra.

“Là anh.” Lâm Phàm đứng ngoài cửa, yên lặng đợi chờ.

Sau khi anh trở về từ núi Trường Bạch, rất muốn gặp vợ nhà mình. Chỉ là có lúc rất đau đầu. Điều anh muốn nhất chính là có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, sau đó hai vợ chồng sống cùng nhau.

Ban ngày đi dạo phố, làm cơm.

Ban đêm làm chuyện mà vợ thích làm. Thật ra anh không có hứng thú với chuyện ban đêm, nhưng anh bằng lòng nhìn thấy nụ cười trên mặt vợ. Như vậy đã rất đủ rồi.

Mộ Thanh rất kinh ngạc, cô không biết Lâm Phàm đến đây làm gì, với lại sao mà tìm đến được đây.

Nếu như là trước kia.

Lúc hai người còn chưa quen thuộc đến vậy.

Cô còn có chút lo lắng.

Nhưng hiện tại…

Cạch!

Mở cửa.

Mộ Thanh mỉm cười, nói: “Đã muộn như vậy rồi còn đến chỗ tôi là có chuyện gì sao?”

“Buổi tối anh ngủ không được, rất nhớ em, bèn đến đây tìm em.” Lâm Phàm không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì. Dù sao thì trong lòng Lâm Phàm, Mộ Thanh chính là vợ anh.

Mộ Thanh cũng không biết mình đã làm gì với đối phương.

Vì sao lại nhận định mình.

Đây là một chuyện rất đáng để suy nghĩ.

Trong phòng.

Mộ Thanh rót trà cho Lâm Phàm.

Hai người ngồi trên ghế sô pha, trong phòng rất yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện.

“Có nhớ anh không nào?” Lâm Phàm mỉm cười hỏi, trong mắt đong đầy yêu thương. Đó là câu hỏi rất có tính xâm lược, chính là trắng trợn nói cho cô biết rằng, không có ai có thể làm lung lay tình cảm giữa chúng ta.

Mộ Thanh bị câu hỏi của Lâm Phàm làm cho có chút đơ ra.

Nói thật.

Cho đến bây giờ, cô cũng không rõ mình và Lâm Phàm rốt cuộc là có quan hệ gì.

Bây giờ anh lại hỏi thẳng thắn như vậy.

Thật sự tốt sao?

Rốt cuộc là anh muốn tôi trả lời anh thế nào.

Đến bây giờ, Mộ Thanh cũng không biết nên đối diện với màn trước mắt này như thế nào. Nếu như có thể, cô thà rằng để Lâm Phàm hỏi câu khác, như vậy còn dễ trả lời hơn chút.

“Có.” Mộ Thanh nói.

Cuối cùng là lời thật lòng, hay là lời trái lòng, cũng chỉ có mình Mộ Thanh biết.

Lâm Phàm vui vẻ cười: “Cái này tặng em.”

Lại là một chiếc lá vàng.

Khi anh đến đây, có đi ngang qua Cây Bồ Đề. Anh đã nói với Cây Bồ Đề là muốn gặp một người rất quan trọng, có thể cho anh một chiếc lá để làm quà tặng không.

Lúc Mộ Thanh nhìn thấy chiếc lá vàng này, thì nhớ đến lúc xem livestream, nhìn thấy cái cây kia.

“Anh cất lại đi, tôi không cần.”

Nếu như cô cầm lấy chiếc lá vàng này, cuối cũng cũng chỉ là làm đóng góp cho hội Ám Ảnh mà thôi.

Cô đã có chút xem thường sự nhẫn nại của Lâm Phàm.

“Nhận lấy đi, là quà anh tặng em.”

Lâm Phàm đặt chiếc lá vàng vào lòng bàn tay Mộ Thanh. Chủ yếu là anh không có tiền để mua quà, nếu không thì có thể mua một ít xiên nướng cho Mộ Thanh, cô nhất định sẽ rất thích.

Mộ Thanh bị Lâm Phàm nắm tay, hết cách, chỉ có thể lịch sự rút tay về, đồng thời nhận lấy chiếc lá vàng đó. Đối với Mộ Thanh mà nói, có một số chuyện vẫn chưa sẵn sàng.

Giữa bọn họ không có gì để nói.

Không phải không muốn nói.

Mà là Lâm Phàm vốn có hơi khó chịu. Có rất nhiều lời đều đã nói rõ trước đó, bây giờ có thể nhìn thôi đã thấy đủ rồi.

Mộ Thanh không biết nên nói những gì với Lâm Phàm.

Cô không muốn tổn thương Lâm Phàm.

Không phải là loại tổn thương đến tính mạng, mà là trái tim.

Anh là một người tốt.

Nhưng mà hội Ám Ảnh thật sự rất coi trọng Lâm Phàm, đồng thời biết được cảm giác của Lâm Phàm đối với cô, càng khiến cho hội Ám Ảnh kích động hơn, đặc biệt là những hành động mà Lâm Phàm đã làm ở núi Trường Bạch, đã triệt để khiến cho hội Ám Ảnh muốn lôi kéo Lâm Phàm bằng bất cứ giá nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận