Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1255: Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (2)

Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (2)

Tinh Không

Ba vị lão tổ của các tộc cùng nhau tập họp lại.

Lão tổ Vu Thần tộc, Thái Thản tộc, Kim Cương tộc đều tung hoành ở Tinh Không này, nắm giữ ngôi sao nhật nguyệt, một câu niệm chú là có thể phá tan cả ngân hà này.

Hơn nữa còn là gốc rễ của các tộc.

Có họ, các tộc mới không bị tiêu diệt.

Nguồn tài nguyên trong tộc là để phục vụ cho bọn họ, muốn có một vị lão tổ cấp bậc cường giả là rất khó, tài nguyên, may mắn hay thiên phú nếu thiếu một thứ cũng không được.

Trong tộc Tinh Không, họ giống như vầng ánh dương, chiếu rọi Tinh Không, bất kỳ ai nhìn thấy đều phải quỳ xuống hành lễ.

"Bổn tọa khuyên các người đừng nên kích động." Long Thần muốn ngăn ý định đi tìm Lâm Phàm của bọn họ, họ cũng không có liên quan gì với Lâm Phàm, chỉ có cơ hội gặp nhau ở nơi này thôi.

"Long Thần, hay là chúng ta kết thành đồng minh liên thủ với nhau, Chư Thiên Tinh Thần ai có thể là đối thủ của chúng ta cơ chứ."

"Đúng vậy, hành tinh này đã tồn tại từ lâu, chứa đựng vô số điều bí ẩn."

"Cậu ta làm bị thương đệ tử trong tộc chúng ta, đó là gây ra nhân, bây giờ ắt phải nhận lấy hậu quả thôi."

Ba vị lão tổ hơi ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Long Thần, ông ta đã lâu không lộ diện nhưng gần đây lại xuất hiện rất thường xuyên khiến bọn họ cảm thấy khó hiểu.

Tiểu Như Lai cũng như vậy.

Rõ ràng là đang chuẩn bị để bước vào khu cấm địa.

Đến trình độ của bọn họ thì cảnh giới đều như nhau cả nhưng cũng có phân cao thấp. Cấm địa là nơi quy tụ cuối cùng của bọn họ, cũng là nơi ngọn nguồn của mọi hỗn loạn.

Không biết bắt đầu từ đâu.

Cấm địa xuất hiện.

Người bước vào cấm địa đều là người có cấp bậc lão tổ. Có người chết bên trong đó, có người dốc hết sức lực, hấp hối trở ra ngoài. Không một ai biết bên trong đó có cái gì, nhưng khi đã vào mà vẫn có thể ra được đều có biến hóa rất lớn.

Cho dù có hỏi thì bọn họ cũng nhất quyết không nói gì.

Long Thần trầm giọng nói: "Các người nghĩ nơi đó quá đơn giản rồi."

Lão tổ Vu Thần tộc nói: "Long Thần, bọn ta biết ngươi đã từng giao chiến với đối phương, ngươi nói xem thắng thua như thế nào?"

"Hòa nhau." Long Thần là người sĩ diện, ông ta cũng khó mà nói về tình hình hôm đó nên chỉ có thể nói hòa nhau, cảm thấy nói như vậy không có vấn đề gì cả.

"Nếu đơn đả độc đấu mà hòa nhau, vậy ngươi nghĩ xem ba lão tổ bọn ta hợp sức lại đấu với cậu ta một trận thì ai thắng ai thua?" Lão tổ Vu Thần tộc hỏi.

Long Thần thở dài, có chút bất đắc dĩ, đó là đi nộp mạng đấy. Nếu Long Thần nói các người sẽ thua thì bọn họ sẽ cho rằng ông ta có thể đấu hòa với đối phương, có nghĩa là ba người bọn họ hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của ông ta thì chi bằng tập luyện cho tốt.

Tuy đều cùng một cảnh giới, nhưng Long Thần vẫn tự tin có thể trấn áp được một người bất kỳ trong ba người họ.

Nhưng nếu họ liên thủ lại với nhau thì đến ông ta cũng sẽ thấy rất khó khăn.

Đạt đến cảnh giới của bọn họ.

Đánh nhau cũng không hề đơn giản chút nào.

Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa vận mệnh của vũ trụ. Cảnh tượng đánh nhau sẽ vô cùng kinh hoàng.

Lão tổ Vu Thần tộc cười nói: "Ngươi không nói gì có nghĩa là ngươi cũng không biết."

Trái tim Long Thần như vỡ ra.

Ông ta không nói là vì biết bọn họ rất có thể sẽ gặp phải bi kịch nhưng lại bị nghĩ thành ra thế này.

Thôi quên đi.

Mặc kệ các người nghĩ gì.

Muốn làm gì thì cứ làm đi.

Hy vọng đến lúc đó đừng hối hận.

Long Thần biết Lâm Phàm rất mạnh, tại sao đám người này lại không nhìn ra chứ. Đừng nói cái khác, chỉ riêng việc Lâm Phàm dùng tay không đánh lui Thôn Tinh Ngạc trưởng thành, từ đầu đến cuối đều đánh rất dễ dàng.

Không có chút khó khăn gì.

Đây là điều mà lão tổ không thể làm được.

Cứ coi như ba người phối hợp lại cũng chưa chắc có thể đá động gì đến anh, cần gì phải tham lam như thế. Nếu như các người nhìn trúng cơ hội thì có thể đi tìm, thế gian rộng lớn biết bao, đủ để các người khai thác.

Thế nhưng lại muốn độc chiếm nó.

Hạ gục đối phương.

Cách nghĩ này rất nguy hiểm.

Long Thần không nói nhiều mà trực tiếp rời đi.

"Ông ta tìm chúng ta để làm gì?" Lão tổ Kim Cương tộc hỏi.

Lão tổ Vu Thần tộc nói: "Nghe nói ông ta và tên đó có quan hệ khá tốt, chắc là muốn đến đây hòa giải thôi."

"Hừ, nằm mơ giữa ban ngày." Lão tổ Thái Thản tộc vô cùng khinh thường.

Bọn họ đều là lão tổ của các tộc, có địa vị ngang nhau, việc đã quyết định rồi ông ta có thể muốn sao làm vậy à?

Một nơi khác ở Tinh Không.

Tiểu Như Lai đang tỏa ra kim quang trong vũ trụ, các ngôi sao xung quanh khi so sánh với ông ta đều trở nên tối tăm không có ánh sáng.

"Bọn họ đã đi rồi sao? Nếu như ta là họ, không bằng liên minh với chúng ta cùng xông vào khu cấm địa." Tiểu Như Lai hờ hững nói, ông ta nghĩ thầm một chuyện, mười nhà truyền giáo được phái đi cho đến nay vẫn chưa có thu hoạch gì cả.

Đương nhiên.

Những việc này đều không quan trọng.

Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Không cần thiết phải bận tâm.

Long Thần nói: "Bọn họ có thể sẽ thua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận