Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 111: Thái Độ Của Hách Viện Trưởng

Thái Độ Của Hách Viện Trưởng

Mua thuốc gì chứ?

Các con bệnh của ta căn bản cũng không có bệnh, chỉ là thế giới tinh thần hơi có chút khác biệt so với người khác mà thôi.

Có số tiền này rồi thì có thể cải thiện đời sống cho các con bệnh của ta sống thoải mái, hạnh phúc hơn.

Đúng rồi, còn phải xuất ra một phần quỹ chuyên dành để đóng viện phí cấp cứu cho hai bệnh nhân của phòng bệnh 666 nữa. Số tiền chi cho mỗi lần đưa Lâm Phàm và Trương lão đầu đi cấp cứu đều không ít, cũng may mà gần đây thu được mấy cái băng ca do Lý viện phó quyên tặng, bán đi cũng kiếm được không ít tiền.

Bệnh viện.

Âm thanh “Bí bo” của xe cứu thương vang lên.

Vẻ mặt của Lý Lai Phúc rất nghiêm túc, mỗi một lần xe cứu thương đi từ bệnh viện tâm thần tới, tinh thần của ông đều căng thẳng.

Lại tới sao?

Đơn giản tránh không kịp.

Thế nhưng khi biết được lần này người đến không phải là hai bệnh nhân quen thuộc kia, Lý viện phó đang ngồi dựa vào ghế sa lon bằng da thật, chậm rãi thở hắt ra, ông bưng ly trà lên uống một ngụm, tâm tình trở nên vui vẻ vô cùng.

Chỉ cần không phải bọn hắn thì vạn sự liền tốt.

Bác sĩ chủ nhiệm đang nằm ngủ, trong mộng lại có mấy vị mỹ nữ mặc bikini rất thiếu vải đang đòi làm chút chuyện không hay ho gì đối với ông, ông ra sức phản kháng, thế nhưng chung quy là song quyền khó địch nổi đám đông, ngay tại lúc ông đang muốn thỏa hiệp thì bỗng nhiên có người đột ngột đánh thức ông dậy.

"Chủ nhiệm, có một bệnh nhân xuất huyết khá nặng vừa được đưa tới, Lý viện phó nói ngài mau phụ trách ca phẫu thuật này." Y tá bắt gặp chủ nhiệm ngủ say sưa đến chảy đầy nước bọt bên khóe miệng, trong lòng có chút ghét bỏ, nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn cực kỳ tôn kính.

Chủ nhiệm tỉnh lại, dùng tay qua loa lau nước bọt bên khóe miệng rồi dùng bàn tay ấy vỗ bả vai y tá.

"Được, ta tới ngay đây."

Mới rồi ông bị hãm sâu trong cơn “ác mộng”, còn may mà có y tá kịp thời cứu ông ra, trong lòng chủ nhiệm cảm kích vô cùng.

Sau đó bác sĩ chủ nhiệm vội vàng thay đổi y phục rồi nhanh chóng đi về phía phòng giải phẫu.

Y tá ghét bỏ nhìn xem bả vai hơi thấm ướt, toàn thân run rẩy, cô nàng cấp tốc rút ra một đống khăn giấy chùi mạnh chỗ ban nãy bị chủ nhiệm đặt tay qua.

Thật buồn nôn a!

...

Trong phòng giải phẫu.

Bác sĩ gây mê và y tá đang nghiêm túc nhìn người bệnh đang nằm ở trên bàn giải phẫu.

Không phải bọn hắn không muốn động thủ.

Mà là tình huống của đối phương có chút vượt qua dự liệu của mọi người.

"Đang thất thần cái gì vậy? Sao còn chưa chuẩn bị đồ nghề đi?”

Bác sĩ chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, trông thấy mọi người trong phòng đều đang đứng ngẩn người đằng đó thì hơi nhíu mày, quy củ trong phòng phẫu thuật đâu cả rồi?

"Chủ nhiệm, tình huống người này có điểm phức tạp."

"Đúng vậy, ta cứ luôn cảm giác có nơi nào đấy không đúng."

Bác sĩ chủ nhiệm nghe thế thì ngạc nhiên đi tới, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật nảy mình, "Tình huống của y là như thế nào, làm sao lại biến thành bộ dáng như vậy, xảy ra tai nạn xe cộ à?"

"Nghe nói là do bệnh nhân ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đánh đến nỗi trọng thương."

"Địa phương kia quả nhiên rất nguy hiểm."

Tình huống của Lưu Khải xác thực rất tệ.

Thời điểm y vừa được đưa tới đây đã được Lý viện phó an bài cho đi chụp hình kiểm tra.

Kết quả là xương gãy đâm xuyên phổi, xuất huyết bên trong, thậm chí cả xương lồng ngực cũng đều gãy mất.

Càng nghiêm trọng hơn chính là phần bụng rõ ràng có dấu vết quyền ấn, tạo thành vết thương nhìn rất khủng bố.

Theo lý thuyết, bệnh nhân bị trọng thương nặng như vậy có lẽ đã chẳng cần cứu giúp gì, cơ bản có thể đi theo quy trình chuẩn bị đẩy thẳng vào nhà xác luôn rồi.

Nhưng thần kỳ chính là người bệnh vẫn đang hô hấp đều đặn, nhịp tim tương đối ổn định.

Thái độ của bác sĩ chủ nhiệm nghiêm túc hơn hẳn, xem ra lại đến lúc cần ông phô bày thực lực bản thân rồi.

"Tập trung đi, bắt đầu giải phẫu."

….

Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Hách viện trưởng thảnh thơi uống trà, hút thuốc, ngồi xem kịch truyền hình mới nhất đang chiếu trên ti vi.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Màn hình nhấp nháy tên người gọi là Độc Nhãn Quái.

Hách viện trưởng bắt máy, nhẹ nhàng đưa điện thoại di động đặt ở bên tai, không nói gì, ngay cả hô hấp cũng bị ông kiềm lại, nếu như đối phương mở miệng đòi ông trả tiền thuốc men, ông sẽ trực tiếp cúp điện thoại, xem như đối phương gọi nhầm số rồi.

Muốn đòi tiền từ chỗ ta ư? Đừng có nằm mơ!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cuối cùng vẫn là Độc Nhãn Quái đầu hàng trước.

"Ngươi không có cái gì muốn nói với ta à?" Gã hỏi.

"Nói cái gì? Ta không hiểu ý ngươi."

"Ta đưa học viên an bài đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn của ngươi, ngươi gạt tiền những hài tử ấy, ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng sự tình của Lưu Khải thì ta không mặc kệ được, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, tại sao y lại phải nằm viện, đến bây giờ vẫn còn chưa phẫu thuật xong nữa kìa."

"Độc Nhãn Quái, ngươi đừng ngậm máu phun người, Hách Nhân ta từ khi nào lại gạt tiền của trẻ nhỏ, ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm đấy."

"Ta không muốn bàn chuyện tiền bạc với ngươi, ta chỉ muốn hỏi vấn đề của Lưu Khải thôi." Độc Nhãn Quái mệt mỏi thở dài.

"Cái gì gọi là vấn đề của Lưu Khải, ngươi rõ ràng vừa nhấc máy đã buộc tội ta chuyện tiền bạc."

Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh hẳn.

Vài giây sau, Độc Nhãn Quái trực tiếp cúp máy.

Hách viện trưởng thấy vậy liền thở phào một hơi, mới rồi ông làm ra vẻ hùng hùng hổ hổ, thật sự là trong lòng chột dạ muốn chết.

"Haiz!" Nghĩ đến phòng bệnh 666, tim của ông liền trở nên vô cùng mệt mỏi.

Mười năm nữa ông mới tới tuổi về hưu.

Nhưng cũng không biết ông có thể chống đỡ được đến mười năm hay không, nếu như bất hạnh trong mười năm này lao lực tới nỗi mệt chết, cũng không biết vị viện trưởng kế tiếp có thể giống như ông, kiên nhẫn mà lý giải những bệnh nhân tâm thần kia hay không.

Thật đúng là một việc khiến người ta ưu sầu.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại di động của ông lần nữa vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận